Chương 369: Cha Ngày Càng Giống Phu Tử.
Nhìn sắc trời càng ngày càng tối, mọi người mới thu hồi tâm tư, không náo loạn nữa.
Chờ mọi người quay đầu lại, mới phát hiện Cố Đại Giang và Trần Lương đứng ở trong góc không biết đã nhìn bao lâu.
Cố Vân Đông thấy Trần Lương, rốt cuộc vẫn nhiều lời nói một câu: "Trần bá, Ngưu Đản hiện tại sinh ra tâm lý chán học, cho nên việc đi học lại không thể nóng nảy, phải chậm rãi."
“Ta biết." Trần Lương thở dài một hơi: "Cha cháu và ta đã nói chuyện, ta cũng biết mình lúc trước quá bất cẩn, không phát hiện ra thằng bé không vui."
“Ngài hiểu là tốt rồi."
Trần Lương rất cảm kích cha con Cố Vân Đông, nhìn trên mặt cháu trai nhỏ vẫn còn lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng có chút chua xót, dắt thằng bé về nhà.
Người Cố gia cũng trở về, Thiệu Thanh Viễn muốn đi theo qua cọ cơm.
Đáng tiếc Cố Đại Giang đã trở lại, hắn vẫn phải khắc chế một chút.
Cố Vân Đông lúc này mới đi đến bên cạnh Cố Đại Giang, nhỏ giọng nói: "Cha, cha và Trần bá nói cái gì vậy, con thấy hình như ông ấy đã thông suốt."
“Cũng không nói gì." Cố Đại Giang suy nghĩ một chút: "Chỉ là đưa ra một số ví dụ mà thôi. Đúng rồi, ta thấy Ngưu Đản đối với học đường có hiểu lầm rất sâu, vừa lúc trong khoảng thời gian này Vân Thư nghỉ ở nhà, nên để thằng bé cùng Ngưu Đản tán gẫu nhiều hơn."
“Con biết." Cố Vân Đông gật đầu: "Cha, con phát hiện cha còn giống phu tử hơn so với phu tử ở học đường Văn Mặc kia.”
Cô nói xong, vừa lúc bị tiểu cô nương Cố Vân Khả lôi kéo vào cửa.
Ngược lại bước chân Cố Đại Giang dừng lại, phu tử??
Ông giống phu tử hơn sao?
Những ngày kế tiếp, quả nhiên mỗi ngày Vân Thư đều tìm Ngưu Đản cùng chơi, chờ sau khi hắn không bài xích học đường như vậy nữa, Trần Lương liền dẫn hắn đi một vòng trường tư thục ở thôn cách vách.
Còn đưa hắn đi thư viện Đông Nghĩa ở huyện thành, nhưng hiện tại thư viện nghỉ lễ, học sinh trong học đường không nhiều lắm.
Nhưng cũng sẽ có một số học sinh và phu tử không về nhà, tiếp tục ở lại thư viện học tập.
Vốn thư viện không cho người ta đi vào xem, nhưng Vân Thư đã tới thư viện Đông Nghĩa hai lần, đã quen biết mấy người bên trong, hắn muốn mang theo Ngưu Đản đi vào vẫn rất dễ dàng.
Như vậy rốt cuộc Ngưu Đản cũng chậm rãi tháo gỡ khúc mắc, biết suy nghĩ của mình quá hạn hẹp.
Hắn bắt đầu từ từ một lần nữa thích bầu không khí học đường, nhất là thư viện Đông Nghĩa, hắn cảm thấy ở chỗ này đọc sách sẽ rất vui vẻ.
Người Trần gia đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuẩn bị chờ sau khi nghỉ lễ thụ y giả kết thúc, sẽ mang Ngưu Đản đến thư viện Đông Nghĩa xin học.
Cùng lúc đó, Vân Thư cũng không quên sinh nhật Khả Khả sắp tới, số lần vào phòng bếp càng cần cù hơn.
Cố Vân Đông nghĩ, lần trước cô cho Vân Thư một bất ngờ vui vẻ, vậy lần này cô sẽ đổi phương thức.
Bởi vậy cô ôm tiểu cô nương, trực tiếp hỏi cô bé: "Khả Khả, sắp đến ngày sinh nhật của muội, muội có nghĩ ra muốn cái gì không? Muội nói đi, đại tỷ sẽ làm cho muội.”
Tiểu cô nương sửng sốt, hai tròng mắt sáng ngời: "Thật sự có thể sao?”
“Ừm, muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì?”
Cô bé ôm cổ cô, sau đó nhìn lên bầu trời và nói: "Muội muốn trở thành tiên nữ, và sau đó chạy lên mặt trăng. Muội nghe nói, trên mặt trăng có hằng nga, nàng có một con thỏ nhỏ, muội liền nghĩ, nếm thử bánh trung thu của tiên tử, xem có ngon hay không, muội còn có thể mang xuống, cho mọi người ăn."
Cố Vân Đông gian nan mở miệng: "Đổi một cái khác? Cái này, quá khó khăn.”
Tiểu cô nương có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng đúng, nghe nói trở thành tiên tử phải trải qua rất nhiều hoạn nạn, cô bé còn quá nhỏ, khẳng định không đủ.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt tiểu cô nương lại sáng lên, nói: "Muội nghĩ ra rồi."
"Muội nói đi..."
"Muội nghĩ ngày mai có thể lớn lên biến thành người lớn, như vậy muội có thể tự mình làm rất nhiều đồ ăn ngon, mọi người đều có thể nếm được, sau đó khen muội, hắc hắc."
Cô bé nói câu cuối cùng, vẻ mặt bắt đầu trở nên khao khát.
Mục tiêu của cô bé đã rất rõ ràng, cô bé thích ăn, cũng thích nấu ăn.
Sau này cô bé muốn biến thành người lợi hại như đại tỷ, sau đó làm ra rất nhiều thứ chưa ai từng thấy qua, cho mọi người biết sự lợi hại của mình.
Tiểu cô nương nghĩ đến vui vẻ, kết quả vừa ngẩng đầu, lại phát hiện vẻ mặt táo bón của đại tỷ.
Ngay cả cha mẹ và ca ca ở bên cạnh đang dựng thẳng lỗ tai nghe cũng len lén che miệng cười.
Tiểu cô nương tức giận, ngồi ở trong ngực Cố Vân Đông, tay chống vào eo mập nhỏ: "Không được cười, muội có thể làm ra, làm ra đồ ăn ngon, đánh vào mặt mọi người."
Cố Đại Giang vui vẻ, ôm cô bé lại đây: "Được được được, chúng ta không cười, tương lai Khả Khả làm ra những món ăn chắc chắn ngon nhất. Nhưng Khả Khả à, cái này, chuyện ngày mai sẽ biến thành người lớn, chúng ta đều không có biện pháp, con lại ngẫm lại cái khác, chúng ta có thể giúp con thực hiện nguyện vọng được không?”
Cố Đại Giang cao hứng vì trước kia lúc ở Cố gia, bất kể là Cố Vân Đông hay Cố Vân Thư, tuổi còn nhỏ đều đặc biệt hiểu chuyện, lời nói ngây thơ như vậy chưa bao giờ toát ra từ trong miệng bọn họ, thậm chí ngay cả muốn ăn khoai lang ngô cũng chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng, trông mong nhìn, không dám nói ra.
Nhưng hôm nay Khả Khả dưỡng thành tính tình như vậy, chứng tỏ cuộc sống nhà bọn họ thật sự tốt lên, không cần tuổi còn nhỏ mà đã phải thật cẩn thận nhìn sắc mặt người khác, muốn cái gì cũng dám nói.
Tâm tình Cố Đại Giang chua xót có chút phức tạp, nhìn về phía con gái lớn đã thay đổi tất cả.
Cố Vân Đông lại đang rối rắm, là cô ngây thơ, giấc mộng của tiểu hài tử quả nhiên không thể giống như người lớn.
Suy nghĩ một chút, cô chỉ có thể nói với tiểu cô nương: "Muội chọn đi, xem đại tỷ có thể làm được? Có thể đề cập đến ba cái ah, ừm, ba cái.”
Tiểu cô nương liền bắt đầu vắt hết óc nghĩ, đại tỷ có thể làm được sao?
Nhưng trong lòng cô bé, đại tỷ cái gì cũng có thể làm được.
Vân Thư ngồi xổm bên cạnh Cố Đại Giang, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé nói: "Ví dụ như, sinh nhật muội, có thể ăn thêm vài viên kẹo. Tỷ như muội muốn đại tỷ hát cho muội nghe..."
Còn chưa nói xong, đầu đã bị gõ một cái.
Thằng bé quay đầu, có chút ai oán nhìn Cố Vân Đông.
Cô trừng mắt nhìn hắn một cái, hát cái gì mà hát, là chính đệ muốn nghe phải không?
Nguyên Trí cũng ở một bên đưa ra chủ ý: "Khả Khả, muội cũng có thể muốn một bộ quần áo mới.”
Cố Đại Giang cũng nói: "Hoặc là, ăn một bữa lớn.”
Dương thị điên cuồng gật đầu: "Cái này tốt, Khả Khả ăn một bữa, con thích ăn.”
Tiểu cô nương lắc lắc đầu nhỏ, giống như đang suy tư.
Qua hồi lâu, rốt cuộc vẻ mặt thận trọng gật đầu: "Con nghĩ ra rồi.”
Mọi người mong đợi nhìn con bé.
"Thứ nhất, phải ăn bánh ngọt." Nói xong cô bé không nhịn được mà nuốt nước miếng, lần trước sinh nhật nhị ca đã ăn qua, rất ngon, nhưng về sau đại tỷ không làm nữa, nói là không dễ làm, hơn nữa cũng không có thời gian.
"Được." Cố Vân Đông đáp ứng, hơi thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng không phải lên trời xuống đất. "Đến lúc đó chẳng những có bánh ngọt, còn giống nhị ca muội, làm những thứ khác cho muội ăn."
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: "Còn muốn mời bằng hữu đến.”