Chương 395: Thiệu Đại Ca Muội Muốn Sinh Khỉ Con Cho Huynh.
Chẳng những mấy đứa nhỏ không có ở đây, ngay cả đám người Dương thị cũng không thấy đâu.
Cuối cùng vẫn là Đồng lão cha chỉ đường cho bọn họ, nói người đang ở Thiệu gia xem náo nhiệt.
Cố Đại Giang và Trần Lương liếc nhau một cái, hai người liền đi về phía Thiệu gia.
Vừa mới vào cửa lớn, đã nghe từng đợt âm thanh quen thuộc non nớt truyền tới, thỉnh thoảng còn có tiếng vỗ tay cổ vũ.
Hai người liếc nhau một cái, theo tiếng nói cười đi đến hậu viện Thiệu gia.
Sau đó nhìn thấy không ít người, Cố Vân Đông mang theo Dương thị Vân Thư Vân Khả Nguyên Trí Ngưu Đản, còn có ba huynh muội Tăng gia cũng ở đây, hơn nữa cả ba người A Miêu, ngay cả Đồng Thủy Đào Tiết Vinh cũng tới góp vui.
Mà Thiệu Thanh Viễn đang đứng thẳng tắp ở giữa sân.
Trong tay hắn cầm một cây cung, tay phải rút ra một mũi tên từ trong túi đựng tên, lập tức hơi nhấc lên, duỗi thẳng cung, đem mũi tên đặt lên dây cung, nhắm ngay một mục tiêu ở phía bên kia viện.
Cái bia ngắm kia có chút đơn sơ, nhưng cọc phía dưới lại được chôn sâu vào mặt đất, thẳng tắp rắn chắc chờ ở đó.
Thiệu Thanh Viễn duỗi thẳng cánh tay, kéo cung, nhắm vào, ngay sau đó đầu ngón tay hơi buông lỏng, mũi tên kia “xiu" một tiếng, mũi tên bay thẳng vào giữa hồng tâm.
'Ong', đuôi mũi tên khẽ run, phát ra tiếng kêu vui sướng.
Sau một khắc, trong sân trong nháy mắt vang lên tiếng hoan hô: "Thiệu đại ca quá tuyệt vời."
“Thiệu đại ca thật lợi hại."
"Thiệu đại ca là số một."
"Thiệu đại ca thiên hạ vô địch."
"Thiệu đại ca, muội muốn sinh khỉ con cho huynh."
Mọi người: "..." Đồng loạt nhìn về phía Cố Vân Đông đang nói chuyện.
Cô vô cùng bình tĩnh giải thích: "Ý của ta là, chỉ với kỹ thuật này, săn khỉ cũng thỏa đáng. "
Phải không? Là ý này sao? Họ có ít kiến thức, đừng lừa gạt.
Mấy đứa nhỏ còn đang nghi hoặc, bên kia A Miêu đã nhịn không được, nóng lòng muốn thử, vội vàng chạy đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: "Công tử, ta cũng đến thử xem.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhường chỗ cho hắn.
A Miêu liền xoa tay một phen, còn phi hai tiếng trong lòng bàn tay, sau đó nhận cái cung trong tay Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía hắn.
A Miêu: "..." Sao vậy?
Công tử đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta sợ hãi, cảm giác muốn chết.
Vừa rồi công tử không nói gì nha, A Miêu cẩn thận hỏi: "Công tử, cái này…ta..."
Thiệu Thanh Viễn nâng cằm lên, nói: "Dùng cái kia.”
Vân Đông đưa cho hắn, chỉ có hắn mới có thể dùng, ai cũng đừng nghĩ có thể đụng vào, nếu không chém đứt tay.
A Miêu nhìn lại theo hướng Thiệu Thanh Viễn chỉ, liền nhìn thấy một bộ cung tên cũ kỹ, chính là cái Thiệu Thanh Viễn thường dùng khi lên núi săn thú.
A Miêu muốn khóc, hắn muốn sờ cây cung mới kia, thoạt nhìn hình như rất rắn chắc rất lợi hại.
Nhưng công tử không cho phép, hắn chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, yên lặng đi đến bên cạnh cầm lấy cây cung cũ kia.
Nhưng mà, nhìn qua cây cung trong tay Thiệu Thanh Viễn, hôm nay lại nhìn cái trước mắt này, thật sự quá đơn sơ, nghe nói cung này do công tử tự mình làm...
A Miêu trong lòng thở dài một hơi, quên đi, cây cung này có ý nghĩa phi phàm, hắn không thể ghét bỏ.
Vì thế hắn cầm lấy cây cung, một lần nữa đi tới vị trí Thiệu Thanh Viễn đứng lúc nãy, vừa định lấy tên.
Ai ngờ tay còn chưa đụng tới, cái túi tên kia cũng bị lấy đi.
A Miêu: "..."
Hắn vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn mặt không chút thay đổi nói: "Không phải nói ngươi dùng bộ kia sao?”
Không có nhãn lực, còn phải rèn luyện thêm mới được.
Mọi người trong viện không hiểu chuyện gì, chỉ có Cố Vân Đông mím môi vui vẻ, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn muốn nhu hòa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
A Miêu chỉ có thể đi lấy một cái túi đựng tên khác, có chút bi phẫn nhìn cung tên trong tay.
Hắn cũng bởi vì thèm muốn cây cung trong tay công tử, cho nên mới hưng trí bừng bừng muốn là người đầu tiên tới đây bắn tên.
Kỳ thật, kỹ thuật bắn tên của hắn không tốt lắm...
Thế nhưng trước mắt bao người, hắn cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, kéo cung cài tên, nhắm vào.
'XÍU...UU!'
'BA~ '
Trong sân yên tĩnh như gà, tất cả đều sững sờ, ngẩn người nhìn mũi tên bắn không trúng bia, sau nửa ngày nói không nên lời.
Cho đến khi bàn tay nhỏ bé của Cố Vân Thư vỗ mạnh trán một cái, quay đầu nói một câu: "Không thấy.”
Ngay sau đó, tiếng cười phụt cười vang lên.
A Miêu phẫn nộ nhìn về phía A Cẩu A Trư phát ra âm thanh, hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Ngược lại mấy đứa nhỏ rất thiện lương, cũng không chê cười hắn, còn rất nghiêm túc an ủi hắn.
"Không sao, Miêu ca, huynh chỉ là chưa chuẩn bị tốt, không phải kỹ thuật của huynh không cao." Ngưu Đản rất chân thành mở miệng.
"Miêu ca ca đã rất tuyệt, ta ngay cả dây cung cũng không kéo ra được. Lần trước phu tử mang chúng ta đi luyện cưỡi ngựa bắn cung, ta chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.” Nguyên Trí cũng khuyên.
"Miêu ca, Miêu ca tuy rằng huynh không bắn trúng, nhưng huynh đã được sờ cung tên." Tăng Nhạc suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu.
Trong lòng A Miêu trúng vài mũi tên, cầu…cầu các ngươi đừng nói nữa.
Cũng may tiểu cô nương Vân Khả một chữ cũng không nói, còn rất tri kỷ tới kéo tay hắn.
A Miêu trong nháy mắt liền cảm thấy ấm áp, quả nhiên bé gái luôn là áo bông nhỏ tri kỉ.
Nhưng mà sau một khắc, tiểu cô nương lại rất nghiêm túc nói: "A Miêu ca ca, huynh nhất định là, là đứng quá xa, chúng ta đến gần một chút, đến, đi về phía trước vài bước, lại thử xem một chút.”
Tiểu cô nương nói xong, kéo tay hắn đi về phía cái bia.
"Được rồi, hiện tại khẳng định trúng."
A Miêu ngẩng đầu, nhìn cái bia chỉ cách mình một thước, không nói nên lời.
Hắn nên đoán được, áo bông nhỏ chết tiệt.
"Phốc..."
"Ha ha ha ha ha ha."
Lần này rốt cục không chỉ A Cẩu A Trư đang cười, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng hoàn toàn không nhịn được, dùng sức vỗ bàn cười ha ha.
Ngay cả Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng che miệng, bả vai run run không dừng lại được.
Cố Đại Giang cùng Trần Lương ngước mắt nhìn trời, khóe miệng vẫn luôn cong lên trên.
Chỉ có cố Vân Khả vẻ mặt mờ mịt, chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông, ghé vào trên đùi cô tò mò hỏi: "Đại tỷ cười cái gì? Đó không phải là một ý hay sao?"
“Đúng, đây là một ý hay." Cố Vân Đông ôm người lên, bả vai còn đang run rẩy.
Tiểu cô nương thấy đại tỷ vui vẻ, tuy rằng vẫn không rõ bọn họ cười cái gì, nhưng cũng ngây ngốc cười theo.
Chỉ còn lại một mình A Miêu, cô đơn chiếc bóng đứng trước bia ngắm, bóng lưng đặc biệt thê lương.
Hắn thề, bắt đầu từ hôm nay, nhất định phải khổ luyện kỹ thuật bắn cung!!!
Cũng may hai người A Cẩu ở phía sau đều lấy hắn làm gương, không thể hiện nữa, đi về phía trước vài bước, thoáng rút ngắn một chút khoảng cách.
Tuy rằng không bắn trúng hồng tâm như Thiệu Thanh Viễn, ít nhất cũng không đến mức không trúng bia.
Hơn nữa sau đó càng ngày càng thuận tay, ngược lại thành tích dần dần tốt lên.
Mấy đứa nhỏ cũng muốn bắn tên, đáng tiếc cung tên của Thiệu Thanh Viễn đối với bọn chúng mà nói vẫn quá sức.
Những người khác chưa từng học qua, Vân Thư và Nguyên Trí tuy rằng theo Tần Văn Tranh học qua lớp cưỡi ngựa bắn cung, nhưng cũng chỉ giới hạn ở giảng dạy cơ bản nhất mà thôi, hơn nữa bọn họ dạy bắn cung cũng không giống nhau.