Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 394 - Chương 394. Tại Sao Không Muốn Đi.

Chương 394. Tại Sao Không Muốn Đi. Chương 394. Tại Sao Không Muốn Đi.

Chương 394: Tại Sao Không Muốn Đi.

Trần bá là người đầu tiên phản ứng lại, lúc này quát lớn: "Cái gì mà không đọc sách? Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy? Ngươi có biết trong thôn này có bao nhiêu hài tử muốn đọc sách cũng không có cơ hội, hôm nay cha mẹ ngươi có tiền đồ nên ngươi mới có thể ngồi ở đó học tập, ngươi thì ngược lại không biết quý trọng.”

Ông ấy nói cũng không sai, đầu năm nay muốn đọc sách là một chuyện khó khăn đến thế nào?

Mặc dù ông là trưởng thôn, nhưng để có thể cung cấp cho hai đứa cháu trai của mình đọc sách cũng rất khó khăn. Nhưng ông biết rõ chỗ tốt của việc có học thức, phàm là có thể thi đậu tú tài cử nhân gì đó, sẽ có thể thay đổi cả đời hắn.

Cho nên hôm nay ông mới có thể mặt dày đến Cố gia, cẩn thận hỏi thăm học đường tốt.

Thậm chí trong lòng còn có chút tâm tư giấu kín, Trần Lương đã gặp qua Tần Văn Tranh, tuy rằng không biết thân phận cụ thể của hắn, nhưng nhìn toàn thân khí phái của hắn đã biết khẳng định không phải là người thường, nhất là Vân Thư và Nguyên Trí đều đi học ở chỗ hắn.

Thời gian đi học của bọn chúng so với Ngưu Đản còn ngắn hơn, nhưng lại học được nhiều hơn so với Ngưu Đản, nghe nói ngay cả cưỡi ngựa bắn cung cũng phải học, so với học đường Văn Mặc kia lợi hại hơn rất nhiều.

Có một trường học tốt như vậy, có ai không muốn đi. Nhưng ông cũng đã hỏi thăm, vị Tần phu tử kia thu nhận học sinh yêu cầu rất hà khắc, phải xem tài năng và nhân duyên của hắn.

Kỳ thật ông cũng biết chỉ là hy vọng xa vời, nhưng Tần Văn Tranh và Cố Vân Đông lại có quan hệ tốt, vậy nên ông vẫn muốn thử một lần, nói không chừng có thể thành công thì sao?

Nhưng mà không nghĩ tới, cháu trai của mình lại không muốn đi học.

Trần Lương lúc trước tức đến choáng với vị vVăn phu tử kia, hiện tại thiếu chút nữa bị cháu trai nhà mình làm cho tức ngất đi.

Nhưng sắc mặt Ngưu Đản đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé túm chặt, bộ dạng vô cùng kích động và kháng cự.

Trần Lương còn muốn nói cái gì, ngược lại Cố Đại Giang ở một bên khẽ lắc đầu, kéo Ngưu Đản lại đây.

Ông cùng Ngưu Đản không quen thuộc, nhưng nghe nhi tử thường xuyên nói, ngược lại rất thích tiểu tử nhiệt tình tràn đầy sức sống này.

Ông thấp giọng ôn hòa hỏi: "Tại sao không muốn đi học?"

“Đọc sách không tốt chút nào, không vui, không thể về nhà. Phu tử không cho chúng cháu chơi, cho dù là thời gian nghỉ ngơi cũng phải ngồi nguyên vị trí đọc sách, đi nhà xí không thể vượt quá thời gian nửa chén trà, cháu không được tự do, khó chịu, cảm giác rất nghẹt thở.”

Ngưu Đản nói sắc mặt cũng rất khổ sở.

Cố Vân Đông hiểu được, trong lòng Ngưu Đản đã sinh ra tâm lý chán học rồi.

Hơn nữa hiện tượng này không phải ngày một ngày hai, chắc chắn là dưới sự áp bách lâu dần của Văn phu tử mà thành, cảm giác nghẹt thở.

Quả nhiên, Văn phu tử này không thích hợp làm phu tử.

Trần Lương lại hoàn toàn ngây người, có chút không rõ: "Đọc sách không phải là như vậy sao? Học sinh nào không phải học ngày học đêm vẫn thấy không đủ? Cổ nhân còn treo tóc lên xà nhà, hận không thể một ngày có mười hai canh giờ để ngồi ở trước bàn đọc sách, sao ngươi lại cảm thấy khó chịu?”

Cố Vân Đông cùng Cố Đại Giang liếc nhau một cái, đây chính là khoảng cách thế hệ.

Trần Lương chưa từng đọc sách, không thể đồng cảm, nhưng Cố Đại Giang lại biết.

Ông nháy mắt với Cố Vân Đông, cô liền mang theo Ngưu Đản đang căng thẳng muốn kháng nghị cùng với Vân Thư nhíu mày như đang suy nghĩ vấn đề này đi ra ngoài.

Trong nhà chính cũng chỉ còn lại Cố Đại Giang và Trần Lương, Trần Lương còn đang nhíu mày.

Cố Đại Giang rót cho ông một ly nước, mới chậm rãi nói: "Thôn trưởng, ta có thể hiểu được kỳ vọng của ông ký thác lên hài tử, nhưng chúng ta cũng phải hiểu, Ngưu Đản năm nay cũng mới tám tuổi, tuổi còn nhỏ, vốn định lực không đủ, để một người cả ngày ngồi trong phòng đọc sách, đừng nói đứa nhỏ làm không được, cho dù là ta, ta cũng không làm được.”

Trần Lương nhíu mày càng chặt, Cố Đại Giang cười nói: "Cũng giống như, ông vì muốn người nhà có thể có cái ăn cái mặc chỗ ở tốt hơn nên nhất định sẽ muốn làm việc cả ngày ngoài đồng, đặc biệt cố gắng, hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ở trên đồng ruộng. Nhưng điều đó có thể không? Khi thời tiết nóng, nếu ông không trở về nghỉ ngơi, ông sẽ bị say nắng. Thời gian lao động lâu dài sẽ làm người ta mệt mỏi, cuốc trong tay nói không chừng còn đập trúng mũi chân, đúng không?”

"Tương tự, đọc sách cũng như vậy. Nếu con người không nghỉ ngơi, cả ngày đọc sách, đôi mắt cũng sẽ không chịu đựng được. Lâu dài suy nghĩ hỗn loạn, căn bản học không vào. Nghỉ ngơi thích hợp, là để sau này làm việc hoặc học tập tốt hơn, ông nói xem, có phải như vậy không? Liên tục ép học sinh đọc sách viết chữ ngược lại sẽ phản tác dụng.”

Giải thích như vậy, Trần Lương liền cảm thấy dễ hiểu hơn nhiều.

Ông nhìn về phía Cố Đại Giang, thấp giọng hỏi: "Ta nghe nói ngươi hiện tại đang ở thư viện Thiên Hải đọc sách, thư viện các ngươi, cũng như vậy?”

“Đương nhiên, thư viện Thiên Hải còn thoải mái hơn nhiều. Phu tử dạy xong một số kiến thức nhất định sẽ dừng lại, dành thời gian cho học sinh suy nghĩ giải thích. Nếu không hiểu có thể đi hỏi phu tử, nếu đã hiểu, cũng có thể tự mình đọc sách, hoặc là luyện chữ, hoặc vẽ tranh, chơi cờ, thậm chí trở về nghỉ ngơi cũng có thể”

Tuổi của bọn họ, quan trọng nhất vẫn là tự giác.

“Ồ, còn có thể như vậy vậy?” Trần Lương thực sự là lần đầu tiên nghe phương pháp giảng dạy như vậy.

Trước kia chỉ biết những học sinh kia mỗi ngày ở nhà, ngay cả cửa cũng không ra, chỉ biết đọc sách đọc sách. Gia đình cũng không dám nói to, mỗi ngày đọc sách đến nửa đêm canh ba.

Đến cùng vẫn thiếu kiến thức.

Cố Đại Giang cười nói: "Thôn trưởng, không chỉ thư viện Thiên Hải chúng ta, học đường của Vân Thư cũng tương đối thoải máu, bằng không ông có thể hỏi thằng bé một chút. "

Trần Lương ngẩn người: "Nói như vậy, ngược lại vị Văn phu tử học đường Văn Mặc kia không biết dạy?”

“Ít nhất có một số phương diện hắn quả thật làm không tốt, ví dụ như như ngày nghỉ thụ y giả này, thư viện Thiên Hải cho nghỉ, học đường của Vân Thư cho nghỉ, ngay cả trường tư thục thôn cách vách cũng cho nghỉ nửa tháng. Nhưng học đường Văn Mặc trên trấn lại luôn để cho học sinh ở trong học đường đọc sách, đem sự nhiệt tình đối với đọc sách của các học sinh mài mòn, chuyện này làm sao có thể thành được?”

Cố Đại Giang muốn nói, việc đó hại người rất nặng.

Trần Lương rũ mắt, bắt đầu trầm tư.

So sánh với loại học đường nhỏ này, ông tất nhiên càng thêm tin tưởng thư viện Thiên Hải nơi có lịch sử trăm năm, có thể bồi dưỡng ra những trạng nguyên tài giỏi.

Hơn nữa hôm nay ông ngẫm lại, ngay từ những ngày đầu Ngưu Đản đi học đường, mỗi ngày còn cao hứng hưng phấn, mỗi ngày trở về còn có thể nói chút chuyện thú vị trong học đường, nói chuyện đã biết được bao nhiêu chữ. Nhưng thời gian gần đây lại càng ngày càng trầm mặc, về nhà không chịu nói chuyện trong học đường nữa.

Trần Lương thở dài một hơi, một lát sau hỏi: "Vậy, vậy thì thật sự, không cho Ngưu Đản đi học đường đọc sách nữa?”

“Cũng không cần đưa ra quyết định nhanh như vậy, hiện tại trong lòng Ngưu Đản đối với việc đọc sách đã chán ghét, bài xích, thằng bé có thể cảm thấy bất kể là học đường nào cũng sẽ giống như học đường Văn Mặc, chỉ cho nó áp lực rất lớn. Nếu thôn trưởng rảnh rỗi, kỳ thật có thể mang Ngưu Đản đi học đường khác xem một chút, để cho nó biết vẫn còn có rất nhiều phương pháp giảng dạy khác nhau.”

Trần Lương đăm chiêu gật đầu, Cố Đại Giang biết ông ấy cần suy nghĩ thật kỹ, còn cần cùng Ngưu Đản nói chuyện.

Hai người liền đứng dậy đi ra ngoài, định đi tìm Ngưu Đản.

Ai ngờ tìm một vòng trong sân, cũng không thấy mấy đứa nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment