Chương 393: Ta Có Thể Làm Cho Phu Tử Kia Tức Giận Đến Ngất
Vân Thư liền thở dài một hơi: "Ngươi nên gọi ta.”
Ngưu Đản sửng sốt một chút, bên cạnh lại có người thét chói tai bảo hắn nắm chắc sợi chỉ, nếu không diều sẽ rơi xuống, Ngưu Đản liền dứt khoát đem dây giao cho hắn ta, sau đó cùng Vân Thư đi sang một bên nói chuyện phiếm.
"Gọi ngươi để làm gì? Ngươi thân thể nhỏ bé, chẳng may bị khi dễ thì làm sao bây giờ?”
Vân Thư lắc đầu, có vẻ rất tự hào: "Ta sẽ không bị ức hiếp, ta có thể làm phu tử tức đến ngất luôn đó, ta đặc biệt có kinh nghiệm.”
"Không có việc gì, cho dù ngươi không đi, hôm nay mấy người cha ta cũng khiến cho phu tử thiếu chút đã tức đến choáng váng rồi."
Vân Thư lập tức hứng thú, bàn tay nhỏ bé kéo cổ tay hắn ngồi xuống tảng đá bên cạnh: "Vậy ngươi nói cho ta xem, làm sao tức giận đến choáng vậy?”
Ngưu Đản lập tức xoay người, bắt đầu nói tiếp.
Cùng lúc đó, Trần Lương cũng ngồi ở Cố gia uống trà, nói chuyện hôm nay đi trấn.
Bọn họ đi học đường Văn Mặc, gặp được vị Văn phu tử kia.
Thú vị chính là, vị cha Lưu Tiểu Toàn kia cũng chạy đến học đường tìm phu tử tính sổ.
Cha của Lưu Tiểu Toàn là đồ tể, vốn là bộ dạng hung sát khí, toàn thân đều là cơ bắp.
Nghe nói hôm qua sau khi Văn phu tử phát hiện Lưu Tiểu Toàn là trộm, thì dẫn hắn trở về trước mặt tất cả học sinh rồi hung hăng giáo huấn một trận, còn bắt hắn quỳ trên đất nửa canh giờ, cuối cùng còn đuổi người ra khỏi học đường, không thừa nhận học sinh này là của hắn.
Kết quả sau khi Lưu Tiểu Toàn trở về, trước mặt cha mẹ hắn nói sống không còn ý nghĩa gì nữa, muốn treo cổ tự tử, ước chừng náo loạn hơn nửa đêm mới ngủ.
Vì thế sáng sớm, cha Lưu liền tìm tới.
Trần Lương lúc này còn có chút tức giận: "May mắn hôm qua Ngưu Đản gặp Vân Đông ngươi, nếu không thì người bị oan uổng còn bị đuổi ra khỏi học đường, rồi muốn tìm chết sẽ biến thành Ngưu Đản nhà chúng ta, nghĩ đến việc này ta liền thấy sợ hãi một trận”.
Cố Vân Đông yên lặng uống trà, không, Trần bá ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Cô nhìn Lưu Tiểu Toàn kia cũng không phải thật lòng muốn tìm chết, nếu không làm sao có thể ầm ĩ trước mặt cha mẹ như vậy?
Nhưng đây cũng vì Lưu Tiểu Toàn kiên cường, nếu gặp phải một người tâm tư yếu ớt không chịu nổi sự nhục nhã, bị Văn phu tử làm nhục như thế, chỉ sợ thật sự sẽ nghĩ không thông.
Kỳ thật chuyện này vốn có thể giải quyết tốt hơn, trộm tiền vốn không đúng, sau khi lấy xong còn muốn giá họa cho người khác thì càng là sai lầm lớn, học sinh như vậy phải nghiêm trị. Là một người phu tử, tất cả những gì cần làm là tìm ra sự thật, trả lại sự trong sạch cho Ngưu Đản, sau đó giáo dục những người phạm sai lầm.
Nhưng Văn phu tử thì không làm như vậy, thanh danh của hắn có vết nhơ, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Lưu Tiểu Toàn.
Sau khi quyết định đuổi hắn ra khỏi trường học, vậy mà còn làm nhục hắn một phen.
Loại người này thật sự khiến cô cảm thấy chán ghét ghê tởm.
Trần Lương cũng cảm thấy rất ghê tởm, cũng may cha Lưu Tiểu Toàn không dễ chọc như vậy. Hắn vốn tính tình ngang ngược, lúc đến học đường đã trực tiếp xách đao giết lợn đi.
Đao kia sáng choang, Văn phu tử lập tức mềm chân, lập tức xin lỗi Lưu Tiểu Toàn.
Trần Lương vừa nhìn, không nói hai lời liền bảo Trần Tiến Bảo mang theo thanh niên trong thôn chặn trước mặt hắn, bắt đầu hỏi tội.
Văn phu tử thật sự sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, vội vàng không ngừng xin lỗi Ngưu Đản.
Trùng hợp, lúc hắn xin lỗi, phần lớn học sinh trong học đường đều ở bên ngoài nhìn.
Nhìn thấy phu tử ngày thường uy nghiêm nói năng thận trọng, không nghĩ đến lại như vậy... Ăn nói khép nép, không chút cốt khí, trong lòng thật ra cũng không thể nói là thất vọng hay chán ghét, tóm lại, có mấy học sinh trong nhà có điều kiện cho phép, đã suy nghĩ đến việc đi học đường khác.
Trải qua chuyện này, thanh danh Văn phu tử hoàn toàn thối rữa. Đợi đến khi những người vây xem lúc trước trắng trợn tuyên truyền chuyện ngày đó, không ít người nhà học sinh đều thấy rất bất mãn.
Dần dần, học sinh của học đường Văn Mặc càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ còn lại có năm sáu người mà thôi.
Vì thế Văn phu tử oán giận thê tử Tôn thị của mình, nếu không phải bà ta kết bạn không cẩn thận, cùng người ích kỷ xấu xa kia thân thiết qua lại, thì mình làm sao có thể trở thành cây đao ở trong tay cho người đó lợi dụng, đối phó Trần Kính Văn như vậy.
Chẳng những mặt mũi không còn, ngay cả phu tử cũng không làm được.
Tôn thị càng cảm thấy khổ sở, đối với Ngô thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, ở bên ngoài không ít lần nói xấu bà ta, xem như đã hoàn toàn trở mặt.
Nhà Trần Lương còn tìm Văn phu tử lấy lại tiền học phí lúc trước của Ngưu Đản, lúc này mới hừ lạnh rời khỏi học đường.
Cha Lưu kia thấy Ngưu Đản, còn muốn tìm hắn tính sổ, dù sao hắn cũng coi như là người hại nhi tử của hắn ta tìm chết. Nhưng người Trần gia thế lực hùng hậu, bởi vậy chỉ có thể từ bỏ, mang theo nhi tử cùng một bụng tức giận rời đi.
Sau khi đám người Trần Lương từ học đường Văn Mặc đi ra, liền đi đến Ngô gia.
Bọn họ cũng không quên, thủ phạm là Ngô thị.
Chẳng qua người Ngô gia đại khái đã đoán được bọn họ sẽ tìm tới cửa, cho nên cả nhà đều không có ở đây, chỉ lưu lại Trần Vũ Lan đến ứng phó với bọn họ.
Trần Vũ Lan còn giúp Ngô thị nói chuyện, thậm chí trong lời nói còn bóng gió Ngưu Đản chân tay không được sạch sẽ.
Trần Lương đối với nàng ta hoàn toàn lạnh lòng, trước kia có lẽ chỉ nghĩ sẽ ít lui tới với nàng ta mà thôi, nhưng hiện giờ lại là hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Coi như ông có lỗi với huynh đệ Trần Điền, cháu gái này ông không nhận nữa.
Trần Lương cùng Cố Vân Đông nói đến chuyện này, cả người còn có chút uể oải.
Ông cũng nghĩ không ra vì sao chuyện lại biến thành ra như này, Trần Vũ Lan gả đi, quả thực giống như biến thành một người khác.
Cố Vân Đông còn có thể nói cái gì? Không phải nàng ta biến thành một người khác, mà là nàng vốn chính là kẻ ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình như vậy, chẳng qua hiện tại không giả vở nổi nữa, mới bại lộ ra mà thôi.
Chỉ là nhìn thần sắc ảm đạm của Trần Lương, rốt cuộc cô vẫn an ủi ông ây vài câu: "Sớm ngày thấy rõ cũng tốt, miễn cho tương lai nàng ta mang đến tai họa lớn hơn cho Trần gia. Trần bá cũng không cần quá khổ sở, ít nhất hôm nay đã trả thù được cho Ngưu Đản.”
Trần Lương gật đầu: "Đúng, nhìn thấy phu tử kia xin lỗi Ngưu Đản, ta đã thoải mái hơn nhiều.”
Nói xong lại bắt đầu có chút do dự, hình như có chuyện muốn nói nhưng lại ngượng ngùng.
Cố Vân Đông kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Trần bá có chuyện gì khó xử sao?”
"Ừ, đúng là như vậy." Trần bá xoa xoa hai tay nói: "Ngưu Đản này sau này không thể ở lại học đường Văn Mặc đọc sách, về sau cũng không biết nên đi đâu. Lần trước ngươi nói ngươi đã tìm hiểu qua học đường của huyện Phượng Khai chúng ta, ngươi xem, học đường nào thì tốt?”
Trần bá lần trước không nghe Cố Vân Đông, hiện giờ thật sự hối hận muốn chết.
Ông là thôn trưởng, trước kia còn cảm thấy trong thôn này mình là người đã gặp qua các mặt của xã hội, nhưng hôm nay so sánh với Cố Vân Đông trước mặt đã đi đây đi đó, đi qua nhiều phủ thành như vậy, mình chỉ là người nhà quê mà thôi.
Vì vậy càng muốn nghe ý kiến của cô.
Cố Vân Đông cũng đang muốn cùng ông ấy nói chuyện này, nhưng không đợi cô mở miệng, Vân Thư mang theo đám người Ngưu Đản tiến vào.
Vừa lúc nghe được những lời này, Ngưu Đản lúc này phản ứng kịch liệt kêu lên: "Cháu không đọc sách nữa.”
Tất cả mọi người đều ngẩn người, quay đầu nhìn về phía hắn.