Chương 392: Có Thể Đến Học Đường Đông Nghĩa
Bên phía Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông không phải không nghĩ tới.
Nhưng hiển nhiên không thể thực hiện được, không nói đến Tần Văn Tranh không biết còn dạy được bao lâu, chỉ nói hiện giờ hắn càng ngày càng nhiều việc, sợ rằng không còn tinh lực để thu nhận học sinh nữa.
Không thấy sau khi Vân Thư và Nguyên Trí vào học đường, Tần Văn Tranh chưa từng nhận thêm ai sao?
Hơn nữa tuy rằng Cố Vân Đông cảm thấy quan hệ giữa mình và Tần Văn Tranh khá tốt, nhưng cũng không thể ỷ vào tầng quan hệ này mà không kiêng nể gì nhét người vào học đường của hắn.
Cô cũng đã nhét hai người vào, trong đó Vân Thư là tự Tần Văn Tranh nhìn trúng thiên phú của hắn nên muốn nhận còn Nguyên Trí là do Cố Vân Đông dùng điều kiện đổi lấy.
Nếu bên Tần Văn Tranh đã không được, vậy ở những nơi khác……
Trấn trên cũng có hai học đường, một là học đường Văn Mặc khẳng định là sẽ không đi nữa.
Còn có một học đường khác lại quá coi trọng lợi ích, phí nhập học cũng cao, Cố Vân Đông không thích.
Nhưng con trai Trần Tiến Tài lại đi học ở nơi đó, bởi vì lúc trước Trần Tiến Tài là một quản sự nhỏ, hơn nữa nhà mẹ đẻ của vợ hắn có chút quen biết với học đường bên kia nên con trai hắn mới được vào học tập.
Sau này Trần Tiến Tài không còn công việc quản sự ở trấn trên nữa, cũng từng nghĩ tới việc để cho con trai học xong năm nay rồi tìm học đường khác có học phí ít hơn một chút để vào học.
Chỉ là hiện giờ hắn lại trở thành tiểu nhị của Cố Ký, ý niệm này cũng bị bỏ đi.
Ngoài trừ hai nhà này còn có mấy học đường tư thục nhỏ khác, phu tử đến tú tài cũng không phải, thật sự chỉ có thể dạy cho trẻ nhỏ nhận biết chữ mà thôi.
Nhưng rất rõ ràng Trần gia đưa đứa nhỏ đi đọc sách biết chữ là muốn đi thi khoa cử.
Chỉ có thể nhận biết mấy chữ làm sao có thể cam tâm?
Quên đi, dù sao những việc này cũng không phải là chuyện cô có thể nhọc lòng, nhất định trong lòng Trần Lương hiểu rõ.
Cố Vân Đông vừa định nói sang chuyện khác với người nhà, chợt nghe Vân Thư nghiêng đầu nói: “Thật ra có thể đi đến học đường Đông Nghĩa.”
Cố Vân Đông ngẩn người: “Học đường Đông Nghĩa? Tỷ nhớ rõ chính phu tử của học đường kia mang theo học sinh tới làm khó dễ các đệ đúng không?”
“Đúng vậy.” Vân Thư gật gật đầu: “Nhưng mà dù sao phu tử kia cũng đã bị học đường đó xoá tên, không cho hắn tiếp tục dạy học nữa. Hiệu trưởng học đường Đông Nghĩa cũng đã trở lại, còn quen biết với phu tử của bọn đệ, là một người khá tốt.”
Nguyên Trí bên cạnh cũng gật đầu theo: “Nghe nói hiệu trưởng còn rất tức giận chuyện lúc trước, sau đó đem học đường của bọn họ chỉnh đốn một phen. Mấy ngày trước, phu tử còn mang bọn đệ đến học đường Đông Nghĩa dạo một vòng, thảo luận bài học với học sinh bọn họ.”
Sau khi hoàng đế mới lên ngôi mở lại kỳ thi khoa cử, hiệu trưởng học đường Đông Nghĩa liền vào kinh đi thi, lần đi đó cũng đã hơn nửa năm.
Về sau còn phải ở lại kinh thành chờ đợi thành tích, đáng tiếc chung quy vẫn thi rớt.
Bởi vậy chờ hắn một lần nữa trở lại huyện Phượng Khai cũng đã qua một thời gian khá lâu.
Nghe ý tứ của hai đứa Vân Thư thì hiện tại học đường Đông Nghĩa lại là một sự lựa chọn tốt?
Nếu là phu tử khiến người ta chán ghét như vậy không còn nữa, lấy thanh danh thì học đường Đông Nghĩa ở huyện thành chỉ đứng sau trường học của huyện, quả thật là lựa chọn tốt.
Ừm, như vậy ngược lại có thể đưa ra một ý kiến cho trưởng thôn, về phần có muốn hay không thì do bọn họ quyết định.
Trong lòng có ý tưởng Cố Vân Đông liền không nói chuyện này nữa.
Cô nghĩ thầm muốn hỏi chuyện của cửa tiệm trà sữa một chút nhưng thấy thời gian không còn sớm, mọi người cũng đã đi một ngày đường nên đã để mọi người sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thư và Nguyên Trí liền vội vàng rời giường mang theo Vân Khả cũng thức dậy sớm đi tìm Ngưu Đản.
Nhưng mà đợi đến khi hai người chạy đến nhà Ngưu Đản lại thấy cửa lớn đóng chặt, cả nhà Trần gia hình như không có một ai.
Vân Thư chạy đến nhà hàng xóm hỏi thăm một chút mới biết được cả nhà Trần gia đều đã đi lên trấn trên.
Không chỉ có Trần Lương Chu thị mà ngay cả Trần Tiến Bảo sáng sớm cũng chạy đến Cố gia tìm Đồng An để xin nghỉ, đi theo phía sau cha mẹ mình, nổi giận đùng đùng đi đòi công đạo cho Ngưu Đản.
Mấy người Vân Thư chỉ có thể chạy về, Cố Vân Đông nghe xong cũng không mấy ngạc nhiên.
Người Trần gia đều rất cưng chiều hai cháu trai, mặc dù trưởng thôn Trần Lương cả ngày đều trầm mặt bảo trì sự uy nghiêm nhưng nhìn thấy cháu trai bảo bối nhà mình ủy khuất lớn như vậy làm sao có thể ngồi yên được?
Cố Vân Đông dò hỏi một chút, nghe nói không chỉ có người Trần gia mà Trần Lương còn mang theo mấy thanh niên trai tráng trong thôn, bộ dáng giống như muốn đi gây sự.
Ngược lại Cố Vân Đông không cảm thấy lo lắng nhưng Vân Thư có chút thất vọng khi không gặp được Ngưu Đản, thằng nhóc cũng không thể đi theo người ta cùng nhau thảo phạt mấy người xấu xa kia.
Nhưng sau khi nhìn thấy Vân Khả cầm con diều hình hồ điệp của mình ra, trong nháy mắt nó đã lấy lại tinh thần.
Ngay sau đó cũng vội vàng chạy về phòng đem con diều hình cú mèo của mình ra.
“Chúng ta tới so bì xem con diều của ai bay cao hơn, thế nào?”
Vân Khả lộc cộc chạy tới: “Chắc chắn là con hồ điệp của muội.”
“Vậy chúng ta đi ra sân phơi lúa đi.” Nguyên Trí cũng hứng thú bừng bừng.
Ba người cầm ba con diều chạy ra cửa, hôm nay vừa lúc cuối thu mát mẻ còn có gió, thời tiết này rất thích hợp để thả diều.
Bọn chúng kích động chạy ra cửa thuận tiện ghé vào nhà Tăng gia kéo Tăng Gia, Tăng Nguyệt và Tăng Nhạc đi theo.
Sáu người ba con diều vừa đủ cho hai người một cái.
Ban đầu Cố Vân Đông đã mua bốn cái nghĩ rằng còn một cái sẽ cho Lữ Hồng Xảo. Tuy nhiên hôm qua chỉ có một mình Lữ Hồng Tú đi theo Cố Đại Giang trở về, những người khác đều ở tại cửa tiệm không về cùng.
Trên đường mấy đứa nhỏ chạy ra sân phơi lúa, ba con diều trong nháy mắt đã hấp dẫn những đám bạn bên đường.
Bởi vậy khi đến nơi hầu như lũ trẻ trong thôn cũng đã cùng tới đây.
Rất nhiều đứa trẻ muốn thả diều nhưng những đứa trẻ này đều không đủ ăn, đủ mặc, cha mẹ ở nông thôn cũng không có dư tiền để mua cho bọn chúng, cho nên chỉ có thể tự mình làm.
Tự mình làm nên cũng đơn giản, bên trên có mấy thanh tre mỏng sau đó lại lấy giấy vở để dán lên, nó vuông vức đến hình thù cũng không có chứ đừng nói đến màu sắc, xấu đến mức khiến người ta muốn khóc.
Cho nên mấy người Vân Thư lấy ra mấy con diều có đủ mọi màu sắc, lập tức trở thành thứ yêu thích của bọn trẻ, tất cả đều đến để chạm vào chúng.
Nếu không có Vân Thư ngăn lại e rằng cánh diều đã bị rách thành nhiều mảnh nhỏ trước khi chúng có thể được thả lên trời.
Cũng may tuy thằng nhóc tuổi còn nhỏ nhưng hiện tại ở trong thôn đã có chút uy nghiêm, cho nên mọi người chỉ có thể xem không thể sờ, nhiều nhất cũng chỉ được sờ đuôi con diều, cuối cùng con diều mới có thể bay lên trời.
Nhìn con bươm bướm, diều hâu, cú mèo bay càng ngày càng cao, lũ trẻ bên dưới hò hét từng tiếng thích thú, hết âm thành này đến âm thanh khác thu hút không ít người lớn cũng ra xem.
Thực ra thì…… Bọn họ cũng rất muốn thả đấy.
Khi Ngưu Đản trở về đi ngang qua sân phơi lúa liền thấy được cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng nói dừng xe trâu lại sau đó liền chạy như bay về nhà, cũng lấy con diều của mình tới tham gia.
Vân Thư chơi vui vẻ một lúc rồi đưa diều của mình cho Tăng Nhạc, sau đó chạy đến bên cạnh hắn nói chuyện.
“Ngưu Đản, hôm nay có phải mọi người đi tìm phu tử của học đường Văn Mặc kia tính sổ không?”
“Đúng vậy.” Ngưu Đản mặt đỏ bừng đầy hưng phấn, hôm nay cha và ông nội còn có một vài thúc thúc bá bá cùng đi với ông ấy, thật sự bắt Văn phu tử nói lời xin lỗi.