Chương 391: Tỷ Tỷ Mang Quà Về.
Đồng lão cha thấy bọn họ trở về lập tức vui vẻ hẳn lên.
Tiểu thư và cô gia tương lai cùng nhau đi tới núi sâu, ai cũng mang gan lớn. Hơn nữa lúc trước đã nói chỉ đi năm sáu ngày kết quả đã hơn mười ngày cũng không thấy trở về.
Lúc này nhìn thấy hai người, không vui vẻ được sao?
Bởi vậy cũng không nghe Cố Vân Đông hỏi chuyện, vội vàng hét vào trong sân: “Đại tiểu thư đã trở về.”
Giọng nói vừa dứt bên trong liền có hai bóng dáng một trước một sau lao ra.
Chính là Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí, hai đứa nhỏ liền chạy tới ôm lấy cô, thiếu chút nữa đã khóc.
“Đại tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã về, tỷ không biết bọn đệ lo lắng cho tỷ nhiều như thế nào đâu.”
“Biểu tỷ, tỷ không sao chứ?”
Hai đứa đều ở nhà vì lúc này đã tới thời gian nghỉ lễ. Bên Tần Văn Tranh cho nghỉ, bên học viện Thiên Hải kia cũng cho nghỉ.
Hôm nay chỉ nhìn thấy mỗi học đường Văn Mặc vẫn học vì Văn phu tử cảm thấy không cần thiết nghỉ lễ thụ y giả, sẽ lãng phí thời gian đọc sách, dù sao học sinh của hắn đều đến từ các thôn trấn lân cận, không cần thiết trở về còn phải thêm quần áo chống lạnh.
Cho nên hôm nay Cố Vân Đông mới có thể nhìn thấy Ngưu Đản ở cửa học đường kia.
Cô xoa nhẹ đầu hai đứa nhỏ nói: “Nhìn xem tỷ không phải rất tốt sao?”
Thấy Vân Thư hừ hừ hai tiếng, trong ánh mắt rõ ràng mang theo tia lên án, vội chỉ chỉ xe ngựa nói: “Tỷ có mang quà về cho các đệ, mau đi xem đi.”
Hai đứa ngẩn ra cũng không còn tức giận với cô nữa mà nhanh chân chạy đến bên cạnh xe ngựa.
Thiệu Thanh Viễn ôm bọn chúng lên, hai đứa liền chui vào bên trong xe ngựa, nhìn thoáng qua đã thấy được con diều ở bên trong.
Ánh mắt của hai đứa nhỏ lập tức sáng lên, ngồi xếp bằng ở trong xe ngựa bắt đầu lựa chọn.
Ban đầu có bốn con diều nhưng đã cho Ngưu Đản một cái nên chỉ còn lại ba con.
Cố Vân Đông chọn mỗi con một mẫu, đều khá xinh đẹp, một con diều hâu, một con chuồn chuồn, một con bươm bướm, còn có một con cú mèo.
Ngưu Đản chọn lấy con chuồn chuồn, Vân Thư và Nguyên Trí đều cảm thấy con diều hình bươm bướm xinh đẹp như vậy nên để lại cho Khả Khả.
Cho nên hai đứa chọn một con diều hâu và một con cú mèo, dù sao đều thuộc bộ ưng cũng rất đẹp.
Sau khi chọn xong diều, hai đứa nhỏ mới cảm thấy mãn nguyện xuống xe ngựa.
Tuy rằng Vân Thư cao hứng nhưng lại nghĩ đến đại tỷ nhiều ngày như vậy mới trở về làm hại hắn lo lắng sợ hãi, lúc này đứa nhỏ lập tức ngạo kiều quay đầu đi, hừ hừ hai tiếng: “Đừng tưởng rằng tỷ tỷ làm như vậy thì đệ sẽ không tức giận nữa.”
A, tiểu tử này còn được một tấc lại muốn tiến lên một thước nha.
“Vậy đệ trả lại cho tỷ?”
“Vậy không được, đại tỷ lớn như vậy tỷ cũng không thích chơi diều, sau này còn không phải lại muốn tặng cho đệ sao. Đến lúc đó tỷ còn phải tìm lý do sẽ vất vả bao nhiêu, chi bằng bây giờ đệ liền nhận lấy.”
Cố Vân Đông: “……” Ai nói cô không thích chơi diều?
Cô già như vậy sao?? Tháng sau cô mới đến tuổi cập kê, sap đã lớn như vậy?
Thằng nhóc này chắc chắn về sau sẽ không tìm được vợ, chẳng trách lần trước còn trách cha mẹ không định cho nó một người khi còn nhỏ, bởi nó tự ý thức được tình cảnh của mình, biết mình không thể tự mình kiếm được.
Cố Vân Thư đã vui vẻ cùng Biển Nguyên Trí cầm diều vào trong.
“Tiểu tử thúi.” Cố Vân Đông cười mắng một tiếng.
Nhưng mà nhìn thấy chỉ có hai đứa nhỏ ra cửa đón mình nên xem ra cha mẹ còn chưa trở về.
Cũng thật kỳ lạ, lúc này học viện Thiên Hải hẳn cũng đã nghỉ rồi chứ.
Nhưng cô cũng thở phào một hơi, cùng Thiệu Thanh Viễn vào cửa Cố gia.
Nhưng mới vừa bước vào trong vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Tiểu thư, lão gia, phu nhân và nhị tiểu thư đã trở về.”
Bước chân Cố Vân Đông đột nhiên loạng choạng thiếu chút nữa ngã về phía trước.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn nhanh tay lẹ mắt một bước tiến lên đỡ lấy cô.
Cố Vân Đông và hắn nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Nên nói chúng ta vận khí tốt hay là không tốt?”
Bọn họ lại chỉ trở về sớm hơn cha mẹ cô một bước, cũng thật là trùng hợp.
Thiệu Thanh Viễn cười một tiếng: “Đi thôi, ra nghênh đón cha mẹ muội.”
“Ừm.”
Hai người xoay lại vừa lúc nghe được tiếng của Vân Thư và Nguyên Trí, lại như một trận gió thổi qua người bọn họ nhanh chóng chạy ra cửa.
Lúc Cố Vân Đông đi ra cửa đúng lúc nhìn thấy ba người Vân Thư, Vân Khả và Nguyên Trí đang ôm chặt nhau, như thể chỉ bằng cách này mới có thể bày tỏ tình cảm nhớ nhung của mình.
Mấy đứa nhỏ nhảy nhót, hiển nhiên cực kỳ vui vẻ.
Ngay cả Dương thị nhìn thấy cũng phải đỏ mắt tiến lên ôm chúng.
Cố Vân Đông thấy vậy thiếu chút nữa bật cười liền vội dời tầm mắt, quay sang nhìn cha mình.
Ai ngờ Cố Đại Giang lại xụ mặt vẻ mặt không vui nhìn cô.
Cố Vân Đông trong lòng giật mình một cái, chẳng lẽ chuyện cô ở trong núi sâu nhiều ngày đã bị cha biết? Không thể nào, không phải cha mới trở về hay sao?
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Cha, sao hôm nay cha mới trở về?”
“Con còn không biết xấu hổ mà hỏi?” Cố Đại Giang cũng rất buồn bực, hừ lạnh một tiếng: “Ngày hôm qua quán trà sữa gì đó của con mới khai trương, nhưng mấy ngày trước Thủy Đào lại chạy đến phủ thành nói con có việc không đi được, đại tiểu thư của Nhiếp gia liền nói cha thay mặt con đi tham dự, bằng không cha đã trở về sớm hơn hai ngày.”
Cố Đại Giang mất hứng, một là ông không thể về nhà sớm một chút làm ông thất hứa với vợ và con gái, điều này khiến Dương thị và Khả Khả buồn một hồi.
Thứ hai, ông là một đại nam nhân, mà quán trà sữa kia lại chuyên chiêu đãi khách nữ. Tuy rằng ngày đó khai trương cũng có một ít nam nhân đến ăn mừng khai trương nhưng phần lớn đều là đến tặng lễ vật sau đó tham quan một chút rồi rời đi.
Chỉ có ông là người duy nhất ở lại đó từ đầu đến cuối, những nữ nhân đó đều thì thầm nói ông rất kỳ quái
Cố Đại Giang vừa nhớ tới cảnh tượng lúc đó, đến bây giờ cả người vẫn còn cảm thấy không được tự nhiên. Ông là một đại nam nhân lại xen lẫn trong một nơi toàn là phụ nữ, nên ông không biết phải đặt ánh mắt của mình vào đâu mới tính là có lễ nghĩa.
Cũng may Đái phu nhân nhìn ra tình cảnh khó khăn của ông nên cho ông về trước, cuối cùng ông mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Cố Vân Đông chỉ có thể nhịn cười nhanh chóng chạy lại bên ông xin lỗi: “Cha đã vất vả rồi, con biết cha vì con mới phải miễn cưỡng chính mình, cha là người cha tốt nhất trên đời này.”
“Hừ.” Tuy rằng Cố Đại Giang trừng cô nhưng cuối cùng vẫn rất hưởng thụ những lời nói của cô, vì vậy để Cố Vân Đông đỡ ông vào trong sân.
Sau khi vào sân ngồi xuống, Cố Vân Đông liền hỏi tình hình ở phủ thành mấy ngày nay.
Mặc dù khi quán trà sữa khai trương Cố Vân Đông không tham gia nhưng Đái phu nhân có lẽ cũng biết chuyện mình đã đi vào núi sâu.
Cô cũng nói chuyện trong nhà, còn việc cô vào núi sâu hoàn toàn chỉ nói sơ lược.
Vân Thư bên cạnh dùng đôi mắt nhỏ trừng cô nhưng vẫn im lặng không nói ra chuyện cô hơn mười ngày không trở về nhà.
Tuy nhiên sau khi Cố Vân Đông nói về chuyện của Ngưu Đản ngày hôm nay, tiểu gia hỏa rốt cuộc không nhịn được đứng dậy chạy đến Trần gia.
Vẫn là Cố Đại Giang nhanh tay lẹ mắt kéo người lại: “Hiện tại Trần gia chắc chắn đang bàn bạc chuyện này, con đừng đi xem náo nhiệt, ngày mai lại đi tìm hắn cũng được.”
Vân Thư lúc này mới an tĩnh lại, nhưng vẫn tỏ vẻ tức giận nắm lấy tay nhỏ của mình
Cố Vân Đông lại nghĩ đến một chuyện khác: “Hiện giờ Ngưu Đản không thể đi học đường Văn Mặc đọc sách nữa, không biết tiếp theo nên đi học đường nào để học.”