Chương 390: Thiệu Đại Ca, Cảm Ơn Huynh
Tiền cầm về rồi, Cố Vân Đông không muốn dây dưa thêm nữa, cô tin vào ánh mắt sáng như tuyết của quần chúng nhân dân, với tốc độ truyền bá nhanh chóng.
Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa tất cả mọi người trong vùng này đều biết hành động của Văn phu tử ngày hôm nay.
Đối với một người coi trọng thanh danh của mình hơn hết thảy mọi thứ, như vậy cũng đủ để Văn phu tử ăn một vố đau.
Cuối cùng trước khi rời đi, Cố Vân Đông vẫn giáng cho hắn một đòn.
“Chuyện nhỏ như vậy, chỉ cần hỏi vài câu đơn giản đã tìm ra chân tướng, ngay cả ta cũng có thể dễ dàng phán đoạn. Văn phu tử lại có thể biến vụ án đơn giản trở nên phức tạp như thế này, không hổ là tú tài học sâu hiểu rộng, kiến thức phong phú. Hôm nay, quả thật chúng ta đã được mở mang kiến thức.”
“Phốc……” Có người không nhịn được bật cười.
Văn phu tử rốt cuộc không chịu nổi nữa, bước chân đứng không vững, ngón tay run rẩy.
Cố Vân Đông mở to hai mắt nhìn, lại muốn ngất à? Công lao to lớn của cô chẳng lẽ lại tăng thêm một bút?
Đáng tiếc, sức chống đỡ của Văn phu tử tương đối mạnh mẽ, cuối cùng hắn ôm ngực thở phì phò được người gác cổng dìu vào cửa.
Tôn thị cũng vội vã che mặt đi vào theo.
Những học sinh khác cúi đầu hai mắt nhìn nhau, sau đó mặt đầy xấu hổ xoay người chạy đi.
Trong nháy mắt, ở cửa chỉ còn lại Lưu Tiểu Toàn và Ngô thị, vẫn là người gác cổng kia quay ngược trở lại, lôi Lưu Tiểu Toàn đang khóc thút tha thút thít vào.
Ngô thị một mình đứng lẻ loi ở cửa bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn bà ta một cái, chuyện Ngô gia, cô sẽ kể từ đầu đến cuối cho Trần Lương, về phần xử lý như thế nào thì tùy bọn họ.
Cô đảo mắt nhìn dáng vẻ uất ức và căm phẫn của Ngưu Đản, cười cười, nói: “Đi thôi.”
Ngưu Đản lau mặt, trên mặt mang theo ý cười, cầm lấy năm mươi văn tiền kia, ngơ ngác chạy đến lấy túi sách của mình, đi theo Cố Vân Đông đến xe ngựa.
Lên xe, nhìn thấy diều và cung tên bên trong, nó tức khắc mở to hai mắt nhìn: “Vân Đông tỷ tỷ, đây là mua về cho Vân Thư à?”
Vân Đông thấy trong ánh mắt nó tràn ngập hâm mộ và thèm muốn, cô nghĩ coi như hôm nay nó cũng bị ủy khuất lớn, liền cho nó một cái: “Cái này cho đệ.”
Ngưu Đản kinh ngạc nhìn về phía cô: “Thật sự cho đệ?”
“Không thích à?”
“Hì, rất thích.” Nó ôm diều, gương mặt lập tức khôi phục, trở lại dáng vẻ sáng sủa như trước.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực lực phục hồi của đứa nhỏ này thật mạnh mẽ.
Ngưu Đản ôm diều một lúc lâu, mới cẩn thận buông xuống, ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông, mấp máy cái miệng nhỏ, một lúc lâu sau mới nói: “Vân Đông tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”
“Không cần cảm ơn.”
Ngưu Đản vén màn xe lên, nói với Thiệu Thanh Viễn đang đánh xe: “Thiệu, Thiệu, Thiệu đại ca, cũng, cũng cảm ơn huynh. Về sau đệ sẽ không gọi huynh là sói con nữa, huynh còn tốt hơn bọn họ nhiều.”
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt một chút, nếu là trước kia, Ngưu Đản có nói cảm ơn hắn hay không cũng không sao cả.
Nhưng hôm nay……
Vẻ mặt hắn vẫn vô cảm như cũ, nhưng lại khẽ gật đầu.
Nghĩ một lát, vẫn trả lời: “Không cần, là chuyện nên làm.”
Cố Vân Đông ngồi ở trong xe ngựa nghe được cực vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại có chút chua xót.
Trước kia những lời mà Thiệu Thanh Viễn nhận được gần như toàn là ác ý, tuy rằng gần đây đã chậm rãi tốt lên, nhưng không có mấy người thật lòng kính trọng hắn, chẳng qua là sợ hắn mà thôi.
Nhưng mà cô nghĩ, nhất định về sau sẽ ngày càng tốt, nhìn Ngưu Đản còn không phải là một ví dụ tốt sao?
Bây giờ ánh mắt tiểu gia hỏa nhìn Thiệu Thanh Viễn tỏa sáng lấp la lấp lánh, tràn ngập sùng bái.
Ba người đánh xe ngựa rất nhanh đã đến thôn Vĩnh Phúc, Cố Vân Đông trước tiên đến Trần gia đưa Ngưu Đản trở về.
Xe ngựa dừng ở cửa Trần gia, đúng lúc Chu thị ôm rổ rau xanh trở về.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn ngồi trên xe ngựa thì sửng sốt một chút, cho đến khi rèm xe mở ra, lộ ra khuôn mặt mang theo ý cười của Cố Vân Đông.
Chu thị lập tức cười tiếp đón: “Vân Đông tới sao? Mau tiến vào……”
Lời còn chưa kịp nói xong, đã thấy Ngưu Đản chui ra ngoài.
Lúc này, Chu thị thật sự sững sờ, bối rối dụi dụi mắt. Ngay sau đó vỗ mạnh vào chân: “Ai u, Ngưu Đản sao cháu lại quay về, giờ này không phải cháu đang đi học ở học đường à?”
Ngưu Đản thấy người thân, ủy khuất vừa rồi lại nổi lên, lập tức nước mắt lưng tròng ủy khuất chạy về phía bà: “Bà nội, cháu không đi học đường nữa.”
Rổ rau trong tay Chu thị rớt xuống, vội vàng ôm nó hỏi: “Sao sao, sao cháu khóc vậy, là ai bắt nạt cháu? Nói cho bà, bà đi thu thập hắn.”
Nói xong lại vội vã gọi vào bên trong: “Lão Trần, lão Trần ông mau ra đây, xảy ra chuyện rồi.”
Cố Vân Đông vẫn chưa kịp nói gì, Chu thị đã có phản ứng lớn như vậy, lát nữa nếu cô mà nói ra, chỉ sợ bà ấy sẽ càng nổi trận lôi đình.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu là Vân Thư nhà cô cũng bị người khác không phân rõ xanh đỏ đen trắng đuổi ra học đường như một tên trộm như vậy, cô nhất định sẽ xúc động muốn hủy đi cái học đường có tiếng kia.
Trần Lương nhanh chóng đi ra đây, ông lý trí hơn Chu thị một chút.
Tuy vẫn quan tâm Ngưu Đản đang tốt đẹp tại sao lại trở lại, nhưng khi thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, vẫn mời họ đi vào trước, hỏi lại rõ ràng tình huống.
Đoàn người vào nhà chính, Tống thị đang làm việc ở phía sau, nghe thấy tiếng động liền chạy tới.
Cố Vân Đông cố gắng hết sức kể lại quá trình sự việc với giọng bình tĩnh, lời còn chưa nói hết, đã thấy Chu thị và Tống thị bắt đầu lau nước mắt, vô cùng đau lòng ôm Ngưu Đản.
Ngay cả Trần Lương cũng tức giận đến xanh mặt, hai tay nắm chặt, bộ dạng hận không thể đi tìm phu tử kia tính sổ.
Chờ Cố Vân Đông nói xong, Chu thị mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ta biết Ngô gia kia không phải thứ gì tốt, Ngô Sùng mắt cao hơn đầu, phu thê Ngô gia cũng lòng dạ hẹp hòi. Cùng nhà chúng ta náo loạn thì thôi đi, lại còn tính lên người một đứa nhỏ để trả thù, tức chết ta, ta muốn đi đánh bà ta.”
Tống thị bên cạnh đang ôm Ngưu Đản cũng dùng sức gật đầu: “Con cũng đi.”
Trần Lương hít sâu một hơi: “Được rồi, việc này phải bàn bạc kỹ hơn.”
Sau đó xoay người, nhìn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nói: “Chuyện hôm nay thật cảm ơn các ngươi, nếu không phải các ngươi, Ngưu Đản nhà chúng ta đã bị huỷ.”
Cố Vân Đông thở dài: “Trần bá không cần nói như vậy, chúng ta đều là người cùng thôn, Ngưu Đản lại gọi cháu một tiếng tỷ tỷ, gặp chuyện như thế này mà khoanh tay đứng nhìn thì cháu là người như thế nào?”
Cố Vân Đông nói xong đột nhiên cảm thấy có chỗ kỳ quái, ừm…… Vai vế hình như hơi rối loạn.
“Nhưng mà trải qua sự việc ngày hôm nay, chỉ sợ Ngưu Đản không thể đến học đường kia nữa, Trần bá chớ có trách cháu đem chuyện nháo đến không xuống đài được”
Trần Lương xua xua tay: “Cái loại học đường thế này, không đi cũng thế. Lúc trước ngươi nói với ta phu tử này quá mức cổ hủ, nếu ta nghe theo ngươi, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.”
Cố Vân Đông không nói gì, thấy một nhà bọn họ lòng đầy căm phẫn có vẻ muốn thương lượng kế sách tiếp theo, cô và Thiệu Thanh Viễn liền cùng nhau cáo từ.
Về đến Cố gia, thì đã hơi muộn.
Nhìn thấy Đồng lão cha ở cửa, Cố Vân Đông vội hỏi nói: “Cha mẹ ta đã từ phủ thành về chưa?”