Chương 389: Thừa Nhận Sai Lầm
Sắc mặt Tôn thị biến đổi, bà nhìn về phía Ngô thị, hy vọng bà ta có thể nói thêm gì đó, nhưng Ngô thị căn bản không có lời nào để nói.
Đối mặt với sự thúc ép từng chút một Cố Vân Đông, Ngô thị mất hết tự tin, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nắm chặt tay.
Nhưng trong đầu bà ta hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ ra lời nào để phản bác.
Văn phu tử suýt nữa thì ngất đi, hắn cảm giác người xung quanh vây lại ngày càng đông, ánh mắt bọn họ càng lúc càng bất thường.
Ngay cả những học sinh bên trong cũng chạy ra ngoài xem náo nhiệt, bắt đầu thì thầm khe khẽ.
Cố Vân Đông nhìn về phía Văn phu tử: “Nói chuyện đi, chứng cứ đâu? Làm tổn thương một đứa trẻ như thế, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?”
“Ngươi, ngươi, ngươi đừng ở đây làm càn.”
“Nói không lại thì bảo ta làm càn, để mọi người đến phân xử xem, chuyện này rốt cuộc là ai không đúng, là ai càn quấy đến chết cũng không nhận sai, là ai xem người khác như cỏ rác muốn hủy hoại tương lai của một đứa trẻ.”
Cố Vân Đông nói xong, bên cạnh lập tức có người kêu lên: “Văn phu tử, nếu ngươi nói đứa nhỏ kia trộm đồ, thì cần phải đưa chứng cứ ra.”
“Dựa vào cái gì mà nói cha đứa nhỏ kia không thể nào cho nó 50 văn tiền khen thưởng? Ta còn cho đứa nhỏ nhà ta một lượng bạc tử tiền mừng tuổi này.”
“Ta thấy hắn là xem thường người ta đến từ nông thôn, không có lai lịch dễ bắt nạt, nên tùy tiện tìm người chết thay đi.”
“Đây còn là phu tử dạy học trồng người, cũng may là hài tử nhà ta chưa tới nơi này đọc sách, mấy ngày nay ta đang nghĩ đến việc đưa nó đến đây học vỡ lòng, quên đi, khi trở về ta sẽ tìm học đường khác."
“May mắn ngươi chưa đưa đến đây, nếu không học đường người ta thiếu thứ gì, không chừng lại đuổi hài tử nhà ngươi ra ngoài.”
Tiếng nói chuyện ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng ầm ĩ, giờ phút này Văn phu tử chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Tôn thị trừng mắt nhìn Ngô thị một cách đầy hung ác, tức giận vì bà ta lại dám lợi dụng mình.
Cuối cùng không còn cách nào nữa, tiếng chỉ trích xung quanh càng lúc càng lớn, Văn phu tử sợ toàn bộ người trong thị trấn sẽ bị thu hút đến đây, đành hít sâu một hơi rồi nói: “Việc này đích thật là lỗi của ta, chỉ nghe một phía mà làm ủy khuất Trần Kính Văn.”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Trần Kính Văn nói: “Ta hủy bỏ việc đuổi ngươi ra khỏi học đường, ngươi vẫn là học trò của học đường Văn Mặc, quay trở về học với ta.”
Cố Vân Đông hận không thể nhổ vào mặt hắn, đổ oan cho người ta mà chỉ cho qua nhẹ nhàng vậy thôi hả? Đừng có mơ.
Cô rũ mắt xuống nhìn Ngưu Đản: “Đệ có muốn quay trở lại tiếp tục học không?”
Cố Vân Đông không muốn nó tiếp tục học ở đây, nhưng Ngưu Đản dù sao cũng không phải đệ đệ ruột của cô, chuyện này cô không thể thay nó quyết định được.
Ai ngờ Ngưu Đản lại mạnh mẽ lắc đầu: “Đệ không đi, đệ không muốn về học đường bọn học đọc sách.”
Cố Vân Đông mỉm cười xoa nhẹ đầu nó, cô ngẩng đầu nói: “Nghe thấy chưa?”
Văn phu tử nghe vậy, tiếc nuối gật gật đầu: “Nếu ngươi đã quyết định vậy rồi, ta đây cũng không miễn cưỡng nữa, vì tình nghĩa thầy trò, hi vọng ngươi về sau tiền đồ như gấm.”
Nói xong, liền không chờ nổi vội vàng xoay người đi vào bên trong.
Nhưng vừa bước được một bước, Thiệu Thanh Viễn lại bất ngờ duỗi tay cản hắn lại.
Văn phu tử giật mình, ngẩng đầu lên: “Các ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Văn phu tử thật có ý tứ, nếu ngươi thừa nhận đã đổ oan cho Trần Kính Văn, rửa sạch tội danh trộm cắp cho nó, 50 văn tiền kia, có phải nên trả lại cho nó hay không?”
Cả người Văn phu tử cứng đờ, hắn đột nhiên xoay người lại: “Ngươi, ngươi……”
“Chẳng lẽ, vừa rồi lời Văn phu tử nói đều là giả, lời nhận sai vừa rồi của ngươi không phải xuất phát từ đáy lòng, mà chỉ làm diễn trò cho người khác xem thôi à?”
Văn phu tử phủ nhận ngay tại chỗ: “Đương nhiên không phải, chỉ là, chỉ là năm mươi văn tiền kia, Trần Kính Văn nói là của nó, Lưu Tiểu Toàn cũng nói là của mình, hai người này đều……”
“Một khi đã như vậy, gọi Lưu Tiểu Toàn kia đến đây, mọi người ba mặt một lời, vậy có được không?”
Quần chúng ăn dưa vây quanh tỏ vẻ còn chưa xem xong náo nhiệt, nhìn Văn phu tử xấu mặt mà vẫn phải tiếp tục, liền sôi nổi hưởng ứng: “Đúng vậy, đối chứng tại chỗ, đừng để cho đứa nhỏ bị oan uổng.”
“Gọi tên Lưu Tiểu Toàn kia tới đây.”
Văn phu tử không còn cách nào khác, mặc dù trong lòng không vui nhưng rốt cuộc danh tiếng của mình vẫn quan trọng hơn, nên hắn bảo học sinh bên trong đi gọi Lưu Tiểu Toàn lại đây.
Nhìn Lưu Tiểu Toàn khoảng chừng mười tuổi, thoạt nhìn còn lớn hơn cả Ngưu Đản.
Nó lo lắng đi đến, tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu.
Cố Vân Đông híp mắt đánh giá một lượt, chờ nó tới cổng, mới hỏi: “Ngươi nói năm mươi văn tiền kia là của ngươi đúng không?”
Lưu Tiểu Toàn vội gật đầu, “Là của ta.”
“Một khi đã như vậy, có nhớ trên năm mươi văn tiền kia có ký hiệu gì không?”
“Nhớ, ký hiệu??” Lưu Tiểu Toàn vẻ mặt kinh ngạc, cho tay với vào trong túi tiền của mình, nó thật sự không rõ trên mặt tiền có thế đánh ký hiệu gì.
Dù sao nó cũng còn nhỏ, lần đầu tiên làm ra loại chuyện như này, lại còn đối mặt với người sành sỏi như Cố Vân Đông, nội tâm đã sớm không chịu đựng nổi, cúi thấp đầu hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Cố Vân Đông lại tiếp tục nói: “Chắc ngươi không biết, năm mươi văn tiền kia của Trần Kính Văn, là hắn cha đưa ngay trước mặt ta. Trước khi đưa, vừa đúng lúc cha hắn đang viết chữ, không cẩn thận làm đổ mực, cho nên trên mặt năm mươi văn kia bị nhiễm một ít……”
“Ta, ta, trên năm mươi văn tiền kia có mực nước, là buổi sáng ta viết chữ nên bị dính lên, cho nên, cho nên……”
Hắn vừa nói ra, trong nháy mắt đã thấy mình quá nhanh miệng, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Cố Vân Đông lại cười, hỏi Ngưu Đản bên cạnh: “Trên năm mươi văn tiền kia của đệ có mực nước à?”
Ngưu Đản lắc đầu: “Không có, trên tiền đồng của đệ không có màu gì. À, có mấy đồng tiền bị dính đất, đệ định khi nào về sẽ rửa sạch.”
Cố Vân Đông mỉm cười nhìn về phía Văn phu tử, và đám đông vây quanh: “Mọi người đều đã nghe thấy? Bây giờ chúng ta nhìn xem năm mươi văn tiền kia trông như thế nào thì sẽ rõ?”
Lưu Tiểu Toàn còn nhỏ tuổi bắt đầu hoảng loạn, nhưng những người khác không ngốc, trong nháy mắt liền nhìn ra điểm không thích hợp.
Sắc mặt Văn phu tử tái nhợt xanh mét, nhìn Lưu Tiểu Toàn quát lạnh một tiếng: “Còn không lấy 50 văn tiền kia ra đây?”
Lưu Tiểu Toàn bị dọa người run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ lấy một chuỗi tiền đồng ra.
Văn phu tử cẩn thận xem xét một phen, căn bản là không có mực nước nào hêt, mà trong đó xác thật có hai cái tiền đồng trên mặt bị dính bùn đất.
Nhìn cũng biết là ai nói thật.
Ánh mắt lạnh ngắt dừng trên người Lưu Tiểu Toàn: “Nói, năm mươi văn tiền này, rốt cuộc có phải của ngươi hay không?”
Ngày thường Văn phu tử rất nghiêm khắc, nên nghiêm giọng một cái, nó tức khắc bật khóc: “Không phải của ta, là ta không cẩn thận thấy Trần Kính Văn đứng trong góc đếm tiền đồng, nhất thời nổi lên lòng tham mới cố tình nói đó là của ta. Ô ô ô, phu tử ta sai rồi, đừng đuổi ta đi.”
Sắc mặt Văn phu tử cực kỳ khó coi, Tôn thị bên cạnh mãi không thốt lên lời.
Thiệu Thanh Viễn cầm lấy toàn bộ chuỗi tiền đồng trong tay Văn phu tử mang đến giao cho Ngưu Đản.