Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388. Không Xứng Làm Phu Tử.

Chương 388. Không Xứng Làm Phu Tử. Chương 388. Không Xứng Làm Phu Tử.

Chương 388: Không Xứng Làm Phu Tử.

Bóng người vừa xuất hiện, phu tử lập tức tiến lên một bước, hỏi: “Phu nhân, sao ngươi lại tới đây?”

Tôn thị nói: “Ta nghe nói có nữ tử ở đây, nghĩ nhất định ông sẽ bị khó xử, cho nên ta tới xem thử.”

Phu tử thở phào một hơi, gật đầu nói: “Đúng như vậy, nàng ta vô cùng xảo quyệt.”

Cố Vân Đông nghe thấy vậy suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, hai người này đầu óc không có vấn đề gì chứ? Có nữ tử ở đây sẽ bị khó xử? Cô vừa hỏi hai vấn đề đã thành người xảo quyệt?

Tôn thị cũng quay đầu, nhìn thẳng vào Cố Vân Đông, nói: “Ngươi có vấn đề gì, cứ việc hỏi ta, không cần nắm chặt lấy phu quân ta không buông.”

Cố Vân Đông cười ha ha hai tiếng, ai nắm chặt lấy phu quân của bà ta không buông, nói cứ như thể cô coi trọng trọng lão già này, tự đề cao bản thân quá rồi.

Được, nếu phu thê các người đồng lòng, ta liền không khách khí nữa.

Ánh mắt Cố Vân Đông trầm xuống, trong nháy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, làm cho Tôn thị có chút sợ hãi.

“Vừa nãy bà nói Trần Kính Văn là tên chuyên trộm cắp?” Cố Vân Đông cười lạnh: “Hắn còn trộm cái gì nữa? Đã từng phát sinh chuyện tương tự, tại sao trước kia các ngươi lại không xử lý, không đuổi người ra khỏi học đường?”

Tôn thị không nghĩ tới cô vừa mở miệng đã chọc đúng vào yếu điểm, tức khắc có chút nghẹn lời.

Một lúc sau, bà ta mới hơi nâng cằm lên, nói: “Bởi vì trước kia không có chứng cứ.”

“Không có chứng cứ mà đã nói người ta là kẻ chuyên trộm cắp??” Cố Vân Đông thấy mình nhìn mạch não* của bọn họ thế là quá đủ rồi: “Hóa ra học đường của các ngươi dạy học trồng người như thế này, bởi vì Trần Kính Văn chỉ là một tên tiểu tử đến từ nông thôn, hễ cứ đánh mất hay thiếu cái gì thì cứ đổ lên người hắn, sau đó không cần bất cứ bằng gì chứng minh là do hắn làm, đã nói hắn là tên trộm cắp chuyên nghiệp? Rồi dựa vào lần này học sinh trong học đường đánh mất đồ thì quả quyết nhận định là do hắn làm, trực tiếp đuổi người ra khỏi học đường, ngay cả một cơ hội thanh minh cho bản thân cũng không cho.”

(Nguyên văn Não hồi lộ [脑回路]: ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi.)

Cố Vân Đông cười ha ha hai tiếng, nhìn quần chúng đang vây lại xem, nói: “Tất cả mọi người đều nghe thấy chứ, trước đây ta vẫn luôn cho rằng phu tử học đường Văn Mặc này chỉ là hơi cổ hủ mà thôi, bây giờ phát hiện đâu chỉ có cổ hủ, căn bản chính là không phân biệt được phải trái, ăn không nói có, kiêu căng ngạo mạn, ngậm máu phun người, chỉ là một kẻ ngốc không chịu trách nhiệm mà thôi. Cái gì phu tử tốt, loại người này mà cũng xứng làm phu tử người khác? Tương lai học sinh mà hắn dạy thi đậu cử nhân tiến sĩ ra làm quan, sợ là đến lúc xử án cũng dùng kiểu suy đoán và tưởng tượng này để định tội, đến lúc đó không biết có bao nhiêu án oan sai, việc mà hắn làm căn bản chính là lạm sát người vô tội, coi mạng người như cỏ rác.”

Người vây xem không nhin được gật gật đầu, không phải sao, hai vợ chồng phu tử này nói hài tử kia là đứa trộm cắp, nhưng chứng cứ đâu?

“Thành thật mà nói, trước kia ta cảm thấy phu tử này khác với những phu tử ta đã gặp ở học đường khác, ông ta luôn cằn nhằn lải nhải, có nữ nhân dẫn theo hài tử bộ dạng như nhìn thấy chuột gián, làm như thể ai cũng coi trọng hắn,"

“Ta cũng cảm thấy vậy, ta thấy các phu tử của học đường khác cũng không kiểu cách đến mức này.”

“Cô nương này nói cũng không sai, chưa có chứng cứ mà đã vội kết luận. Vừa rồi đứa bé này khóc rất thảm, vừa nhìn đã biết bị oan, phu tử này chữ nghĩa học được cho vào bụng chó hết rồi."

“Nghe những gì Tôn thị nói xem, lại còn chuyên trộm cắp, toàn là dựa vào suy đoán của mình bọn họ. Nhà ta mất một con gà, có phải cũng có thể nói là nhà các người trộm hay không, dù sao ta cũng nhìn thấy bà đi ngang qua nhà ta, nên ta đoán.”

Tôn thị thấy những giọng nói ngày càng bất mãn của đám đông, ánh mắt dừng trên người Cố Vân Đông đang đứng bên kia, nhất thời tức giận nói: “Nhưng, nhưng mà ta có nhân chứng.”

Thanh âm vừa phát ra, trong nháy mắt tiếng xì xào bàn tán xung quanh lập tức dừng lại, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nhân chứng?

Cố Vân Đông cũng nhướn mày, “Nhân chứng? Ở chỗ nào?”

Tôn thị cười lạnh một tiếng, nhìn vào bên trong cổng hét to: “Ngô tẩu tử, ngươi tới nói xem, có phải cái tên Trần Kính Văn này tay chân không sạch sẽ, trước đây cũng đã từng trộm đồ của ngươi không?”

Trong mãi vẫn không có động tĩnh gì, qua một lúc, mới có một bóng người chậm rì rì bước ra ngoài.

Cố Vân Đông sửng sốt, là bà ta?

Mẹ của trượng phu Trần Vũ Lan, mẹ của Ngô Sùng.

Ngô thị lề mà lề mề đi đến bên người Tôn thị, Tôn thị nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: “Con dâu của Ngô tẩu tử là đường tỷ Trần Kính Văn, lần trước nhi tử tức phụ của bà ấy thành thân, Trần Kính Văn cũng đi, kết quả trong nhà thiếu mất mấy món quà tặng, sau mới biết được là do Trần Kính Văn lấy mất, như thế mà còn không phải là tên chuyên trộm cắp?”

Trần Kính Văn cũng ngớ người ra, đương nhiên hắn biết Ngô thị.

Nghe Tôn thị nói xong, hắn vội vàng lắc đầu nói: “Ta không có, ta không lấy mấy món lễ vật của bà ta.”

Cố Vân Đông cảm thấy vô cùng nực cười, cô lạnh lùng nhìn về phía Ngô thị: “Vẫn là câu nói kia, chứng cứ đâu?”

Ngô thị có chút chột dạ, ấp a ấp úng nhỏ giọng nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, đâu còn lưu lại chứng cứ đâu?”

“Ồ, cho nên đấy vẫn là phỏng đoán của bà?”

Ngô thị bị cô hỏi đến mức không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt trêu tức của Cố Vân Đông dừng trên đầu vị phu tử nọ.

“Thủ đoạn của Văn phu tử thật khiến cho người ta lau mắt mà nhìn, một mặt thì kêu không nói chuyện với nữ tử, mặt khác lại bởi vì suy đoán của một phụ nhân không biết chui ở đâu ra đi nghi ngờ chính học trò của mình, bôi nhọ hắn là ăn trộm còn đuổi người ra khỏi học đường. Phu tử trái lại hết mực tín nhiệm vị Ngô thím này, bội phục bội phục.”

Sắc mặt Văn phủ tử đại biến, vội vàng giải thích nói: “Ta không có, ta chỉ là, ta chỉ là……”

Chỉ là cái gì? Đúng vậy, quả thật sau khi nghe mấy lời phu nhân nhà mình nói, hắn liền không có ấn tượng tốt với Trần Kính Văn. Mà phu nhân hắn, cũng là nghe Ngô thị nói mới có thể thổi gió bên gối.

Nói đi nói lại, nguyên nhân gây ra chuyện hôm nay xác thật nằm ở Ngô thị.

Trong lòng Văn phu tử mang theo tức giận, bất thình lình nhìn về phía Ngô thị, nói: “Ngươi có nói không, ngươi làm thế nào nhận định là nó lấy trộm đồ nhà ngươi?”

Ngô thị bị mọi người nhìn, biết nếu hôm nay không nói ra lý do, chỉ sợ về sau không cách nào ngóc đầu lên làm người.

Bà ta âm thầm hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói: “Chính là do Trần Kính Văn trộm, lúc trước phòng đặt lễ vật chỉ có một mình nó chạy vào, mất đồ, không phải nó thì ai lấy? Ta là người lớn, cùng một đứa trẻ như nó không thù không oán, chẳng có lý do gì để ta đổ oan cho nó?”

“Không lý do?” Cố Vân Đông cười giễu cợt: “Làm sao lại không có lý do? Ngô gia các ngươi náo loạn trở mặt với Trần gia có phải là lý do không? Nhi tử bà muốn nạp thiếp, Trần gia không đồng ý chạy tới nhà bà tính sổ, có phải là lý do không? Do Ngô gia các người đuối lý trước, không dám tìm người lớn gây chuyện, liền đem âm mưu quỷ kế tính lên người một đứa nhỏ, thật uy phong.”

Cố Vân Đông nói xong, nhìn về phía Tôn thị bên cạnh: “Đây là nhân chứng bà tìm tới đúng không? Hôm nay quả thật ta đã được mở rộng tầm mắt rồi, bà ta vì ân oán cá nhân ở trước mặt bà khua môi múa mép, kết quả bà lấy đó làm căn cứ mà phê phán một hài tử vô tội, cuối cùng trượng phu bà còn đem những tội danh lung tung vớ vẩn ấn lên đầu nó, đuổi nó ra khỏi học đường. Cái gì mà tú tài, cái gì mà tiên sinh, căn bản là ở đây dạy hư những đứa trẻ này.”

“Ta nhổ vào, ghê tởm!!”

Bình Luận (0)
Comment