Chương 387: Phá Cửa Học Đường Các Ngươi
"Lần trước ta đứng thứ ba trong lớp cha ta cũng chỉ cho 5 văn tiền mua đường ăn. Nhà ta lại còn mở một cửa tiệm trên thị trấn đấy, cha ngươi lại dám cho ngươi 50 văn sao? Ngươi đùa ta à."
"Tiền của tiểu Toàn chính là ngươi trộm, ngươi đừng ngụy biện nữa."
"Ngươi gọi tỷ tỷ của ngươi đến cũng vô dụng thôi, chẳng nhẽ nàng ta còn dám đi tìm phu tử tính sổ sao?"
"Phu tử chúng ta thế nhưng là tú tài, tỷ tỷ ngươi cũng là đám dân quê ở nông thôn."
Cố Vân Đông nghe thấy những lời này gân xanh trên trán đột nhiên giật giật, Ngưu Đản ở bên cạnh thậm chí còn gấp gáp hơn, đám người này không những vu oan cho hắn thậm chí còn lôi Vân Đông tỷ tỷ vào cùng một chỗ để bôi nhọ, quá đáng quá rồi.
Thiệu Thanh Viễn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn lạnh như băng nhìn về phía đám học sinh kia.
Trong đám học sinh kia đứa lớn nhất cũng chưa đến 13,14 tuổi.
Con người Thiệu Thanh Viễn một khi đã nổi giận thì một đám năm người đàn ông cũng có thể bị doạ sợ, huống chi đây chỉ là mấy đứa nhóc chỉ được cái mạnh mồm, mấy con mọt sách chưa thấy qua các mặt của xã hội?
Lúc này đã có mấy đứa bắt đầu run rẩy lùi lại phía sau.
Những âm thanh ồn ào xung quanh cũng dần im lặng, đến thở mạnh cũng không dám.
Ngưu Đản có chút lo lắng nhìn về phía Cố Vân Đông: "Vân Đông tỷ tỷ đệ…đệ…"
"Không sao đâu, tỷ sẽ lấy lại công bằng cho đệ."
Không nói chuyện Ngưu Đản thường xuyên đến nhà, suốt ngày kêu một câu tỷ tỷ hai câu tỷ tỷ, cái dáng vẻ niềm nở đó đã sớm làm cho Cố Vân Đông xem nó như em trai mình.
Chỉ nói hắn và Vân Đông có quan hệ tốt như vậy, cha hắn lại làm công ở trong xưởng của mình, ông nội lại là Trần Lương.
Cô lại không thể nào không quan tâm, dù thế nào cũng phải rửa sạch oan khúc này cho hắn, lấy lại số tiền thuộc về hắn.
Cố Vân Đông là tin tưởng Ngưu Đản có 50 văn tiền tiêu vặt, tiền này chính là tiền cô đưa cho Trần Tiến Bảo để thưởng cho hắn, khi đó còn nghe Trần Tiến Bảo nói thầm một câu, nói đúng lúc gần đây Ngưu Đản học hành tiến bộ, cho hắn môt phần thưởng.
Cô vỗ vỗ vào bả vai Ngưu Đản rồi đứng lên, nhìn về phía tên gác cổng nói: "Gọi phu tử của các ngươi ra đây."
Tên gác cổng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn gọi là gọi được sao?"
Người gác cổng này hình như không phải là người trước đây Cố Vân Đông nhìn thấy, so với người này thì người lần trước lễ nghĩa hơn nhiều.
Thiệu Thanh Viễn thấy người này quá kiêu ngạo rồi, đi tới gần hắn, đạp một cái vào cánh cửa phía sau hắn.
"Đi gọi!"
"Ngươi, ngươi dám, ngươi có biết đây là nơi nào không?"
Thiệu Thanh Viễn lạnh nhạt nhìn hắn một cách: “Cho ngươi thời gian mười giây, không gặp được phu tử của các ngươi ta sẽ phá hủy nơi này."
Mặt tên gác cổng biến sắc, thấy bộ dạng của hắn không giống như đang nói đùa, chỉ có thể run rẩy chỉ tay vào người hắn: "Ngươi, các ngươi chờ đó cho ta."
Sau đó nhanh chóng xoay người, lảo đảo đi gọi người.
Ngưu Đản sững sờ nhìn hắn, trước kia thằng bé rất sợ hắn, đã tận mắt nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn ném một đứa trẻ vào trong nước thiếu chút nữa thì mất mạng.
Về sau khi được Vân Thư tẩy não xong liền có một chút thay đổi suy nghĩ về Thiệu Thanh Viễn, nhưng vẫn rất sợ.
Ai biết được Cố Vân Đông tỷ tỷ vậy mà lại đính hôn với hắn, Ngưu Đản chỉ cảm thấy việc này như là đang mơ vậy. Vì vậy vài ngày liền hắn không dám đến Cố gia. Về sau có đến Cố gia gặp phải Thiệu Thanh Viễn, cũng không có nói chuyện với hắn.
Thật không nghĩ đến sẽ có một ngày người đàn ông bị người ta gọi là sói này, thế nhưng lại chắn trước mặt mình, cao lớn vĩ đại như vậy, giống như một ngọn núi, dường như có thể giúp hắn che chở cho dù có mưa sa bão táp đi nữa.
Ngưu Đản cảm thấy, kỳ thật hắn một chút cũng không đáng sợ.
Nó cảm thấy trước kia gọi Thiệu Thanh Viễn là sói thực xin lỗi hắn.
Trong lòng của thằng bé có chút khổ sở, đúng lúc này, người gác cổng cùng phu tử đi ra.
Phu tử còn chưa đi đến cửa đã đùng đùng nổi giận: "Là ai dám tới đây gây chuyện?"
Tên gác cổng đi theo phía sau lão ta, hắn vừa chỉ về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông vừa thêm mắm dặm muối: "Chính là bọn họ, bọn họ hình như là ca ca tỷ tỷ của Trần Kính Văn, nghe nói Trần Kính Văn bị đuổi ra khỏi học đường nên tới đây để xả hận cho hắn. Rõ ràng Trần Kính Văn đã làm điều kinh khủng như vậy lại không cho phép người khác nói, tên nam nhân đó sút chút nữa còn đạp hỏng cửa nữa."
Mặt khác đám học sinh đang bị Thiệu Thanh Viễn doạ cho sợ tới mức không dám mở miệng lại giống như là đã tìm được chỗ dựa vậy, nháo nhào tiến lên tố cáo.
"Đúng vậy đó phu tử, bọn họ chính là những người không có văn hoá, chẳng trách Trần Kính Văn dám trộn tiền, cũng là bởi vì trong nhà có ca ca tỷ tỷ nuông chiều không biết tốt xấu."
"Tỷ tỷ đó còn nói cho dù Trần Kính Văn có nói gì cũng tin lời hắn nói."
Sắc mặt phu tử trở nên khó coi, hai ba bước đến cửa ra vào.
Hắn liếc qua nhìn Thiệu Thanh Viễn sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngưu Đản.
Hắn rốt cuộc cũng là phu tử, Ngưu Đản có chút sợ hãi, vô thức lùi về sau một bước.
Cố Vân Đông lại cười nhạt đi về phía trước hai bước, nhìn về phu tử đó nói: "Phu tử đã đến, vừa đúng lúc ta ngược lại muốn hỏi một chút, ngươi nói Trần Kính Văn nhà chúng ta trộm đồ của người khác, ngươi có chứng cứ không?"
Phu tử nhíu mày, hắn không nói chuyện với nữ nhân.
Vì vậy hắn nhìn qua Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi là ca ca của Trần Kính Văn?"
Thiệu Thanh Viễn đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn, phu tử lập tức nổi giận nói: "Ta đang nói chuyện với ngươi, đến điều cơ bản nhất của lễ nghĩa ngươi cũng không hiểu sao?"
Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng bố thí cho hắn một ánh mắt, nói: "Nàng ấy đang nói chuyện với ngươi thế ngươi có điếc không?"
"Ngươi..." Phu tử tức đến nỗi thở dốc, rất lâu sau mới mở miệng: "Ta không nói chuyện với nữ nhân."
"Tôi không nói chuyện với những người không có đầu óc."
Cố Vân Đông thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, hoá ra Thiệu Thanh Viễn vả miệng người khác lại lợi hại như vậy.
"Ngươi nói ta không có đầu óc sao? Ta là tú tài, ta đường đường là một tú tài, học hành uyên bác, trí tuệ đầy mình, có thể ở đây dạy học trồng người, so với một tên tiểu tử ở nông thôn như ngươi quả là một trời một vực. Vậy mà ngươi nói ta không có đầu óc sao?"
Cố Vân Đông cuối cùng không nhịn được cười: "Còn ta đây lần đầu tiên nghe thấy có người mặt không đổi sắc mà ở trước mặt nhiều người như vậy khoa trương tán dương bản thân, đúng là không biết xấu hổ."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lần này cuối cùng hắn cũng nói chuyện với nữ nhân.
Cố Vân Đông dịu dàng cười: "Quả nhiên là điếc tai, ta nói ngươi không biết xấu hổ."
"Ngươi lặp lại lần nữa!"
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Ta cũng là lần đầu tiên nghe được yêu cầu kỳ lạ như vậy, nếu ngươi đã thành khẩn thỉnh cầu như vậy, thì ta đây cũng miễn cưỡng mở miệng nói lại, ta nói, ngươi, không cần mặt mũi!"
Phu tử tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là ngã ngửa, nếu không phải đằng sau có tên gác cổng đỡ lấy, hắn đã ngã trên đất, rất mất mặt.
Nhưng mà hắn vẫn đang tức đến nỗi không nói nên lời.
Cố Vân Đông: "Bây giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa? Nếu không được thì ta sẽ không khách khí đâu."
Sắc mặt phu tử càng thêm khó coi, đây là uy hiếp hay đe doạ.
Không ngờ cô nương này tuy còn trẻ lại vô đạo đức như vậy.
"Ta đây hỏi thêm lần nữa, phu tử dựa vào cái gì mà nhận định rằng 50 văn đó là do Trần Kính Văn trộm, dựa vào cái gì mà cho rằng 50 văn đó không phải là do cha hắn cho hắn? Bằng chứng đâu?"
"Chỉ bằng hắn có tiền án là một tên có thói quen ăn trộm."
Phu tử còn chưa nói hết thì bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh nhạt, ngay sau đó Cố Vân Đông liền nhìn thấy một bóng người có chút quen mắt đi ra.