Chương 386: Đó Có Phải Là Ngưu Đản Không?
Cố Vân Đông không nhịn được mà cảm khái trong lòng, chẳng trách mọi người nói nghèo văn giàu võ, người không có tiền vốn, học võ cũng không dễ dàng gì.
Cô mua hơn một trăm mũi tên, nhất thời có chút nặng, đã để cho chưởng quầy khuân giúp đến xe ngựa.
Ai ngờ vừa mới quay người chuẩn bị đi ra ngoài, đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn có chút ngây ra đứng ở cửa ra vào.
Mắt cô sáng lên, cầm lấy cung rồi chạy đến trước mặt hắn: "Sao huynh cũng đến đây?"
"Muội….mua cung tên để làm gì?" Giọng Thiệu Thanh Viễn nhỏ lại, có chút không xác định hỏi.
Cố Vân Đông nhướn mày: "Đương nhiên là tặng cho huynh rồi." Cô đưa cây cung đang cầm trong tay đưa cho hắn, sau đó lại quay đầu đi lấy túi mũi tên.
Chưởng quầy bên cạnh kêu lên: "Ôi chao, ta nói cô nương này, cô nương đã có người giúp khuân rồi, một lão già lọm khọm như ta sẽ không đi nữa …."
Cố Vân Đông trố mắt: "Chương quầy à ta đã mua nhiều thứ như vậy mà ông thậm chí đến cả tiễn cũng không tiễn một chút sao, làm ăn như vậy cũng được sao."
Sau đó cầm phần mũi tên ở trong túi đi tới cửa đẩy Thiệu Thanh Viễn ra ngoài: "Đi đi đi, chúng ta cầm chỗ này là được rồi."
Chưởng quầy cảm thấy người này quả vô liên sỉ, ức hiếp người già. Hối hận lúc nãy đã tặng cho cô năm mũi tên.
Cũng không còn cách nào, ông ta chỉ có thể cầm phần mũi tên còn lại đi theo.
Ba người cho hết mũi tên lên xe ngựa, Cố Vân Đông mới quay sang nói cảm ơn với người chưởng quầy kia .
Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Cố Vân Đông lắc đầu đắc ý: “May mà muội không so đo, bằng không với cái thái độ kia, cửa hàng này có thể tiếp tục mở mới là lạ. Đúng không Thiệu đại ca?"
Cô vừa nói xong quay đầu lại liền nhìn thấy khoé miệng của Thiệu Thanh Viễn hơi nhếch lên, bộ dạng hình như rất vui vẻ.
"Huynh làm sao vậy?"
Cố Vân Đông đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, đã bị Thiệu Thanh Viễn bắt được.
Cố Vân Đông sững sờ, bối rối nhìn xung quanh rồi rút tay ra: "Bây giờ đang ở trên đường đó." Người này đúng là càng ngày càng to gan.
Thiệu Thanh Viễn: " Ta đã có cung tên rồi, tại sao lại tặng ta?"
"Cái cung tên đó của huynh đã dũng rất lâu rồi, lần trước muội đưa nỏ của muội cho huynh huynh cũng không lấy, cung tên này là bảo vật của cửa hàng đó. Muội đã thử cầm lên, cảm giác cũng không tồi, huynh vừa rồi cảm giác thế nào?"
"...Rất tốt" Chỉ cần là đồ muội tặng, đều tốt.
Cố Vân Đông yên tâm nhìn thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nóng bỏng,vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Diều của muội còn chưa mua, muội phải đi mua diều."
Lời còn chưa nói hết người đã tranh thủ chạy mất.
Thiệu Thanh Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng cảm thấy tràn đầy, nhìn cây cung trong tay, nắm chặt lại.
Lúc Cố Vân Đông quay trở về đã cầm trên tay bốn con diều.
Bốn con diều với bốn hoa văn khác nhau, chỉ là màu sắc có chút đơn điệu, Cố Vân Đông nghĩ sau khi trở về cô sẽ vẽ thêm vào một chút?
Lúc này sắc mặt cô đã tốt lên rất nhiều, cầm theo diều ngồi lên xe ngựa: "Đi thôi, đi về thôi."
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn cong lên cuối cùng cũng không quay lại nhìn cô.
Xe ngựa lại tiếp tục chạy về hướng đầu trấn, Cố Vân Đông nhẹ nhàng thở ra một hơi, mang diều cất đi, rồi mở rèm cửa nhìn ra ngoài.
Thôn trấn tuy không thể so với huyện thành, nhưng vẫn rất là náo nhiệt.
Nhưng mà rất nhanh phần náo nhiệt này kèm theo một âm thanh không hài hòa này truyền vào trong tai Cố Vân Đông.
Cô thoáng quay đầu lập tức nhíu mày, vội vàng quay qua nói với Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu đại ca, dừng xe một chút."
Xe ngựa dừng lại, Cố Vân Đông lập tức kéo rèm xe lên, chỉ vào một bóng người cách đó không xa: " Đó có phải là Ngưu Đản không?"
"Đi qua nhìn xem"
Thiệu Thanh Viễn nhảy ra khỏi xe, Cố Vân Đông cũng xuống xe.
Hai người tiến lên vài bước, đi đến cửa ra vào một gian học đường.
Học đường này không phải là học đường lúc trước mình đưa Vân Thư tới đây sao, nhưng lại không hài lòng với sự cổ hủ của phu tử kia sao?
Ngưu Đản đúng là đang theo học ở đó.
Chỉ là bây giờ Ngưu Đản đang đứng ở bên ngoài học đường, vẫn lớn tiếng nói mình bị oan, cả gùi sách bị rơi xuống đất còn chưa kịp nhặt lên, trên mặt thể hiện rõ sự quật cường, nhưng hốc mắt lại đỏ rực.
Hắn dường như vẫn muốn bước vào học đường tìm phu tử, đáng tiếc lại bị người gác cổng ngăn lại.
Trong cửa còn rất nhiều học sinh đứng ở đó, chỉ trỏ chế giễu hắn.
Mặt Cố Vân Đông tối sầm lại, lúc này cô đẩy một người đứng phía trước đang xem náo nhiệt ra gọi một tiếng: " Ngưu Đản."
Ngưu Đản quay đầu lại, nhìn thấy Cố Vân Đông tâm tình vốn đang kìm nén liền sụp đổ, như thể cuối cùng cũng có nơi để dựa vào mà oà lên một tiếng, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Vân Đông tỷ tỷ."
Cố Vân Đông bước lên phía trước hai bước, ngồi xổm xuống vỗ vào bờ vai thằng bé, đưa khăn cho hắn lau nước mắt.
"Làm sao vậy, đã sảy ra chuyện gì vậy, nói cho tỷ, để tỷ làm chủ cho đệ."
Ngưu Đản lại càng khóc dữ dội, không dừng lại được. Bởi vậy còn chưa mở miệng nói, ngược lại mấy cậu học sinh ở trong lớp lớn tiếng nói.
"Hắn trộm đồ, trộm của tiểu Toàn 50 văn, bị phu tử đuổi ra ngoài."
Ngưu Đản ra sức lắc đầu, muốn giải thích, nhưng lại bị nấc, lúc đó vừa tức vừa vội, nước mắt tuôn ra càng lúc càng nhiều.
Cố Vân Đông vội vàng vỗ vỗ: "Không vội không vội tỷ tin tưởng đệ không lấy trộm."
Hơn nửa ngày trời Ngưu Đản đều ở trong hoàn cảnh bị người khác phủ nhận và oan uổng, Cố Vân Đông là người đầu tiên chưa cần hắn giải thích đã tin tưởng hắn.
Tất cả sự ủy khuất vào thời khắc này dường như không còn quan trọng nữa, có người tin tưởng hắn mà không cần giải thích gì, không cần bằng chứng gì, đã có người không chút đắn đo mà đứng bên cạnh mình.
Ngưu Đản cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Tâm trạng của hắn cũng dần dần ổn định trở lại, vẫn thút tha thút thít như vậy, nhưng lại có thể nói rõ rành mạnh.
"Đệ không trộm, thật sự không, năm mươi văn đó là cha cho đệ. Cha đệ nói gần đây đệ học hành rất vất vả lại có tiến bộ, ông ấy thưởng cho đệ, để đệ mua món đồ mà mình thích. Chỉ là đệ chưa nghĩ ra nên mua cái gì, nên đã để trong người chưa dùng."
Hắn lau mặt một cái: "Nhưng hôm nay đột nhiên tiểu Toàn nói tiền của mình bị mất, sau đó bọn họ tìm khắp nơi, cuối cùng lôi ra năm mươi văn từ trong gùi sách của đệ rồi nói là đệ ăn trộm, phu tử, phu tử đã nói đệ đạo đức bại hoại, phẩm chất tồi tệ, đuổi đệ ra khỏi lớp học, 50 văn đó của đệ cũng bị lấy đi."
Nói xong, lại thêm tủi thân, cuối cùng thì Ngưu Đản cũng không chịu đựng được nữa, vẫn là khóc ra thành tiếng.
Nhưng người khác nghe xong đều xì xào bàn tán, mấy học sinh trong cửa kêu lên: " Rõ ràng chính ngươi trộm còn nói cái gì mà cha thưởng, ai mà không biết ngươi là một tên tiểu tử nghèo ở nông thôn, cha ngươi sao lại hào phóng như vậy, cho ngươi 50 văn để ngươi muốn tiêu gì thì tiêu sao? Lời này nghe xong ai cũng không tin."
"Đúng vậy đúng vậy, nếu cha ngươi thực sự thương ngươi, sẽ để ngươi được nghỉ ngơi mà không bắt ngươi về nhà làm việc ngày hưu mộc, phu tử đã nói rất nhiều lần rồi, nói ngươi chuyên tâm học hành đừng để những chuyện khác làm ảnh hưởng, ngươi lần này tới lần khác không nghe, mới chỉ tiến bộ một chút cha ngươi liền chịu cho ngươi nhiều tiền như vậy sao?"