Chương 385: Dỗ Dành Đệ Đệ.
Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, Đái Trung đã hoàn toàn khôi phục không có gì đáng ngại.
Đái Nghĩa vừa tới liền tiến đến bên tai Đái Văn Hoắc nhỏ giọng nói vài câu.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, hắn trực tiếp nói với Thiệu Thanh Viễn: “Ta có chút việc gấp phải đi trước không thể cùng các ngươi trở về huyện Phượng Khai, xin lỗi.”
Thiệu Thanh Viễn tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản hắn: “Được, vậy hẹn ngày khác gặp nhau ở phủ thành, sau này sẽ gặp lại.”
“Sau này sẽ gặp lại.” Hắn ôm quyền với Thiệu Thanh Viễn rồi gật đầu với Cố Vân Đông, sau đó nhận ngựa mà Đái Nghĩa dắt tới xoay người nhảy lên, giật mạnh dây cương rồi chạy nhanh như chớp.
Đái Nghĩa và Đái Trung cũng cáo từ với hai người sau đó lập tức chạy theo, không bao lâu bóng lưng ba người ngày càng xa dần, biến mất trước mắt Cố Vân Đông.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, nhún vai: “Xem ra chúng ta phải tự mình trở về.”
Đối với chuyện khẩn cấp của Đái Văn Hoắc, hai người không hỏi nhiều cũng không tò mò.
Nhưng không cần chờ Đái Nghĩa nữa nên tốc độ của hai người vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Hai ngày sau, xe ngựa rốt cuộc cũng đến thị trấn thuộc thôn Vĩnh Phúc - thị trấn Tỉnh Viễn.
Nhìn nơi chốn quen thuộc, Cố Vân Đông hít sâu một hơi cả người đều được thả lỏng.
Cô bảo Thiệu Thanh Viễn đi chậm lại: “Muội mới vừa về thôn Vĩnh Phúc hai ngày sau đó lại đi vào núi sâu lâu như vậy mới trở về, chắc chắn Vân Thư sẽ không vui, muội muốn mua chút đồ gì đó để dỗ dành đệ ấy.”
Ừm, nói không chừng cha cô cũng đã từ phủ thành trở lại, cô cảm thấy đại khái mua một hai thứ sẽ không đủ cho nên cô xem xem trên trấn này có cái gì hiếm lạ không, cô sẽ chọn vài món.
Bởi vì phương hướng không giống nhau nên khi bọn họ từ trấn An Bắc trở về không cần phải đi qua huyện thành Phượng Khai mà trực tiếp về trấn trên. Cho nên muốn mua đồ gì cũng chỉ có thể chọn lựa trong thị trấn.
So trấn trên và huyện thành thì Cố Vân Đông lại càng quen thuộc với huyện thành hơn, ở trấn trên cô không tới mấy lần.
Bây giờ phát hiện ở thị trấn này hình như có thêm mấy cửa tiệm bán mấy đồ hộp các loại.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi vào xem, tuy rằng tiểu nhị nhiệt tình nhưng vừa thấy đồ hộp kia không giống với nhà bọn họ, cô liền cầm lon đưa lên mũi ngửi thử còn ngửi thấy được một mùi lạ, nguyên nhân là do nắp hộp không được làm tốt.
Nhịn xuống sự khó chịu cô vội vàng chạy ra ngoài, không còn tò mò về đồ hộp của cửa tiệm người khác nữa, vẫn nên chuyên tâm chọn quà cho Vân Thư thì hơn.
Mỗi lần chọn quà tặng, Cố Vân Đông đều cảm thấy đầu mình muốn rụng hết tóc, quả thực đau đầu vô cùng.
Hơn nữa trong trấn này lại không có mấy thứ đồ vật mới lạ, còn không nhiều bằng trong không gian của cô.
Hả?
Bước chân Cố Vân Đông dừng lại, đúng vậy, cô có thể chiếu theo đồ trong không gian để làm ra vài thứ, giống như trò chơi ghép hình lúc trước. Bất kể là mẹ cô hay là Vân Thư Vân Khả, ngay cả cho cô cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trẻ con thì thích gì nhỉ?
Cố Vân Đông suy nghĩ một hồi, con ngươi liền sáng lên, có rồi.
Khi trở về cô sẽ tìm người làm nó.
Trong lòng đã có chủ ý, Cố Vân Đông cũng thoáng yên lòng, mới vừa tính quay trở lại xe ngựa trở về, bả vai đã bị người khác vỗ nhẹ.
Cô kinh ngạc xoay đầu liền thấy Thiệu Thanh Viễn đang chỉ tay vào một sạp hàng cách đó không xa
“Cái kia, Vân Thư sẽ thích.”
Cố Vân Đông nhìn theo ngón tay hắn, nhìn thấy một sạp nhỏ bán diều.
Đủ loại diều đủ mọi màu sắc đang đong đưa trong gió nhẹ, thoạt nhìn giống như đang vẫy tay với ngươi.
Nhưng Cố Vân Đông lại xuyên qua con diều đang đong đưa lộ ra một góc độ nhìn về một cửa tiệm ở phía sau.
Trong ánh mắt Cố Vân Đông hiện lên tia vui mừng, cô nói với Thiệu Thanh Viễn: “Huynh ở bên này chờ muội một chút, muội sẽ quay trở lại ngay.”
Thiệu Thanh Viễn muốn nói có thể cùng đi mua với cô nhưng Cố Vân Đông đã nhanh chóng chạy đi.
Lúc này phía sau lại có người kêu hắn nhường đường một chút, Thiệu Thanh Viễn cũng chỉ có thể dắt xe ngựa tránh sang bên cạnh.
Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Cố Vân Đông đâu nữa.
Sạp bán diều vẫn còn đó nhưng Cố Vân Đông lại không có ở đó.
Không phải đi mua diều sao? Muội ấy đi đâu rồi?
Lúc này, Cố Vân Đông đang đứng trong cửa tiệm ở phía sau sạp bán diều.
Đây là một cửa tiệm bán cung tên, ngoài cung tên ra còn có bán một ít đồ dùng làm cung tên.
Công việc làm ăn có vẻ bình thường nhưng chưởng quầy vẫn vui vẻ ngồi ở cửa uống trà phơi nắng bộ dạng không mấy để ý.
Nhìn thấy Cố Vân Đông bước vào hắn mới chậm rãi đứng lên, cười hỏi: “Cô nương muốn mua cung tên hay là muốn đặt làm cung tên.”
“Đặt làm cung tên thì mất bao lâu?”
Chưởng quầy cười nói: “Vậy thì phải xem cô nương yêu cầu loại nào, là loại phổ thông bình thường thì mười ngày nửa tháng là có thể đến lấy. Nếu muốn làm bằng nguyên liệu tốt nhất thì phải mất nửa năm đến một năm mới có thể tới lấy.”
“Lâu như vậy sao?” Cố Vân Đông nhíu mày, cái này có lâu quá không?
Suy nghĩ một lát cô hỏi: “Vậy những cung tên tốt nhất ngươi bán như thế nào?”
“Cô nương mua cung tên này để làm gì? Là dùng để học tập ở nhà hay là trong nhà có huynh đệ dùng để luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, hay là dùng để đi săn thú trên núi?”
Thời buổi này, cung tên cũng được chia thành nhiều loại. Chỉ cần nói đến mũi tên cũng có rất nhiều loại sử dụng với các mục đích khác nhau như chiến đấu, đi săn, phát tín hiệu, vân vân.
Những mũi tên dùng để chiến đấu thì người dân thường không được phép chế tạo, nếu như bị phát hiện sẽ trực tiếp bắt đi xử trảm.
Còn đối với cung tên cũng có loại đơn giản, loại phức tạp, giá cả được phân biệt bởi chất liệu và kích thước của cung.
Nếu là một cô gái như Cố Vân Đông yêu cầu thì hầu hết sau khi cung tên được chế tạo ra sẽ được trang trí thêm vài phụ kiện, chủ yếu là để trông đẹp mắt.
Cố Vân Đông nghe chưởng quầy rung đùi đắc ý giới thiệu còn có chút tò mò, hóa ra những cung tên này cũng có sự khác nhau lớn như vậy sao?
Tuy nhiên, cung tên mà cô muốn mua là dùng để đi săn, chủ yếu phải có độ bền cao.
Dường như tâm trạng của chưởng quầy rất tốt nên mang ra một vài loại cho cô xem.
Cố Vân Đông lấy từng cái một kéo thử.
Hmm…… Nói như thế nào? Hình như không có nhiều cảm giác lắm.
Tuy rằng cô không dùng cung tên nhưng cô có một cây nỏ, cây nỏ này một khi cô cầm lên thì máu trong cơ thể liền có chút kích thích hưng phấn.
Nhưng những cung tên trước mặt cô lại không có được điều đó.
Chưởng quầy nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, bật cười ha ha nói: “Chẳng lẽ cô nương không hài lòng với mấy cái này sao?”
“Còn có cái nào khác không?” Cố Vân Đông đặt cây cung cuối cùng xuống, hỏi.
Chưởng quầy chần chờ một lát, mới nói: “Thật ra còn có một cái nữa.”
Hắn đi ra nhà kho phía sau, thật cẩn thận đem cái kia ra ngoài.
Ngay lần đầu tiên Cố Vân Đông nhìn thấy, trong ánh mắt liền sáng lên
Chờ đến khi cầm trong tay thử, càng không ngừng gật đầu: “Ta lấy cái này.”
Chưởng quầy hơi chậc lưỡi: “Bán cây cung này đi ta cảm thấy hơi luyến tiếc, nhưng ngươi lại chọn nó.”
“Vậy ngươi có bán không?” Luyến tiếc mà ngươi còn lấy ra, ngươi lừa gạt ai chứ.
Chưởng quầy hừ hừ: “Bán, mười hai lượng bạc.”
Cố Vân Đông dứt khoát đưa cho hắn một tờ ngân phiếu, chưởng quầy lập tức cười rạng rỡ: “Được rồi, vậy ngươi chọn lựa mũi tên đi. Một mũi tên có giá tám mươi văn tiền, nếu ngươi mua từ 20 mũi tên trở lên thì... Vì ngươi không mặc cả nên ta sẽ lấy ngươi năm mươi.”