Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384. Rất Giống Với Người Kia.

Chương 384. Rất Giống Với Người Kia. Chương 384. Rất Giống Với Người Kia.

Chương 384: Rất Giống Với Người Kia.

Một người trong bọn họ thấy Tần Thụ ăn mặc rách nát nhịn không được liền trách mắng: “Cẩn thận một chút, lỡ đụng phải ngươi bồi thường nổi sao?”

Giọng nói vừa dứt Thiệu Thanh Viễn bất ngờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện kia, sau đó ánh mắt híp lại.

Đái Văn Hoắc bên cạnh muốn phản bác, cũng bị hắn một tay ấn xuống.

Mấy người kia cũng chỉ nói một câu như vậy sau đó liền rời đi.

Tần Thụ cũng vội vàng ra khỏi cửa phòng rồi đi ra sân sau dắt xe trâu.

Cửa phòng riêng vừa được đóng lại, Đái Văn Hoắc mới kỳ quái nhìn thần sắc ngưng trọng của Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi ngăn cản ta làm gì?”

Cố Vân Đông cùng lúc mở miệng: “Huynh biết người đàn ông kia sao?”

Thật ra Thiệu Thanh Viễn có chút không chắc chắn: “Nghe giọng nói có chút quen tai, đôi mắt cũng rất giống nhau.”

Dừng một chút, hắn quay đầu nói với Cố Vân Đông: “Muội còn nhớ lúc trước trên đường chúng ta đi theo tiêu cục vận chuyển bốn vò rượu của Đào gia đến phủ Khánh An đụng phải một đám cướp không?”

“Ý huynh là……”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Lúc trước tên thủ lĩnh của bọn cướp đã nói qua mấy câu, ta nghe thấy giọng nói giống với người vừa nãy. Tuy rằng lúc trước bọn chúng che mặt nhưng đôi mắt lại lộ ra, cũng rất giống với người kia.”

Lúc trước gặp phải bọn cướp, tuy rằng cuối cùng bọn họ đều bình yên vô sự, nhưng lúc ấy những người đó thật sự muốn lấy mạng bọn họ.

Nếu không phải Cố Vân Đông đem bốn vò rượu kia bỏ vào trong không gian khiến bọn cướp cho rằng mình cướp phải xe rỗng đã xoay người rút lui, thì có lẽ bọn họ cũng không hoàn toàn nguyên vẹn.

Sau đó việc này được báo lên quan phủ, nha môn bên kia cũng phái người đi điều tra, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Sau khi mấy người Thiệu Thanh Viễn trở lại huyện Phượng Khai cũng đã nói qua chuyện này với đại công tử Đào Phong của Đào gia. Chỉ tiếc, bên Đào Phong cũng không có manh mối gì, cho nên đến nay vẫn không biết bọn cướp này từ đâu tới, đã bỏ trốn đi nơi nào.

Nhưng không nghĩ tới ở một trấn An Bắc nho nhỏ này lại nhìn thấy những kẻ có thể là bọn cướp?

“Chúng ta đi xem một chút không?”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài với Cố Vân Đông.

Nhưng lại bị Đái Văn Hoắc ngăn cản: “Nếu hắn đã gặp qua các ngươi thì các ngươi đi rất dễ bị phát hiện.”

Hắn liền gọi Đái Nghĩa: “Ngươi đi theo xem thử đi, cẩn thận đừng để bị phát hiện.”

“Vâng.”

Đái Nghĩa rất nhanh liền ra khỏi cửa phòng, hai người Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống.

Ở phương diện này Đái Nghĩa có kinh nghiệm, hắn đi xác thật càng thích hợp hơn.

Mấy phút sau, Đái Nghĩa đã trở lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nhưng khi đối mặt với mọi người lại lắc đầu nói: “Không có gì dị thường, hẳn là chỉ tới đây ăn cơm.”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau cũng không hỏi nhiều đứng dậy nói: “Vậy chúng ta đi xuống trước kẻo để Tần Thụ chờ đến sốt ruột.”

Khi bọn họ đi xuống lầu quả nhiên Tần Thụ đã chờ ở bên ngoài tửu lâu, đang cúi đầu nói chuyện phiếm với con trâu, thoạt nhìn còn rất vui vẻ.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi ở phía trước, Đái Văn Hoắc lại tụt về sau vài bước.

Ngay sau đó Đái Nghĩa liền tiến lên thấp giọng nói nhỏ với hắn vài câu.

Sắc mặt Đái Văn Hoắc đột nhiên thay đổi: “Ngươi nói thật?”

“Đúng vậy, hắn ta có khả năng liên quan đến người mà chúng ta đang tìm kiếm.”

Đái Văn Hoắc cười lạnh, nói như vậychuyến đi này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

“Thiếu gia, chúng ta có cần……”

Đái Văn Hoắc giơ tay lên: “Trước hết ngươi cứ theo dõi bọn chúng đi, xem điểm dừng chân của chúng ở đâu. Nếu thật sự có quan hệ, tốt nhất hãy lần theo manh mối để tìm ra vị trí mấy món đồ mà bọn chúng giấu ở núi sâu.”

“Vâng.”

Đái Nghĩa lại lùi thêm mấy bước sau đó xoay người rời đi.

Lúc này Đái Văn Hoắc mới bước nhanh về phía trước, đuổi theo mấy người Thiệu Thanh Viễn.

Tần Thụ rất nhanh đã phát hiện thiếu mất một người, Đái Văn Hoắc liền giải thích: “Ta bảo hắn đi đặt mua vài thứ.”

Tần Thụ gật đầu tin tưởng nhưng Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn thì không tin.

Vừa rồi lúc Đái Nghĩa trở về sắc mặt có chút không đúng, khẳng định là có chuyện chưa nói hết.

Nhưng bọn họ cũng biết rằng Đái Văn Hoắc và Tần Văn Tranh đều đang nỗ lực để mọi chuyện không liên lụy đến họ, có một số việc tất nhiên biết càng ít càng tốt.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng cũng không nói ra cũng chẳng quan tâm, cùng nhau đi đến cửa tiệm mua xe ngựa.

Cố Vân Đông vốn định thuê nhưng lúc nãy cô đụng phải tên cướp trước kia, để tránh cho nhiều chuyện xảy ra, vẫn nên mua một chiếc xe ngựa rồi tự mình đánh xe về.

Tần Thụ thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, thở dài nhẹ nhõm ngồi cười trên xe trâu.

“Thiệu đại ca, Đái đại ca, Cố tỷ tỷ, ta chỉ có thể đưa mọi người đến đây thôi, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió. Cố tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã nói cho ta thật nhiều chuyện ở bên ngoài, ta sẽ nhớ kỹ lời tỷ nói, tạm biệt.”

Hắn nói xong liền muốn rời đi nhưng Cố Vân Đông lại kéo hắn sang một bên đưa cho hắn mười lượng bạc.

“Chúng ta mới chính là người nên cảm ơn ngươi, cái này coi như là phí ăn ở của chúng ta, ngươi cầm di.”

Tần Thụ mở to mắt, vội vàng thu tay: “Không cần không cần, không phải mọi người cũng đã mời ta ăn cơm sao? Hơn nữa còn đi tửu lâu tốt như vậy ăn cá kho, ta đã rất thỏa mãn vậy nên cái này ta không thể cầm được.”

“Ngươi cầm lấy đi.” Cố Vân Đông kiên trì: “Đây là thứ ngươi xứng đáng nhận được, nếu ngươi thật sự không muốn, vậy thì…… Mua thứ gì đó cho mọi người trong thôn của ngươi. Không phải ngươi nói bọn họ giúp ngươi rất nhiều sao? Vậy bây giờ ngươi cũng có thể giúp họ.”

“Nhưng mà……” Đây cũng không phải là bạc của hắn, cho dù có giúp cũng không thể xem là hắn giúp được.

Nhưng chuyện Cố Vân Đông đã quyết định, Tần Thụ căn bản nói không lại cô.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy, ta lấy bạc này mua chút gạo và lương thực, dầu đưa cho mấy thúc thẩm trong thôn nói là do mọi người cho.”

“Tùy ngươi.” Bạc đó đưa cho hắn thì chính là của hắn, muốn xử lý như thế nào đều là chuyện của hắn.

Tần Thụ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy bạc trong tay không còn nóng như vậy nữa.

Dù sao chung quy trong lòng vẫn vui mừng, sau khi cáo từ mấy người Cố Vân Đông, hắn liền cầm bạc đi mua lương thực vải vóc và một ít đồ dùng hằng ngày, đặt trong xe trâu rồi vận chuyển trở về.

Trở lại thôn, lập tức có người phát hiện trên xe trâu có không ít đồ vật.

Tần Thụ cười ha hả nói, mấy cái này đều do mấy vị khách kia đưa, sau đó nhờ trưởng thôn giúp đỡ chia cho mọi người.

Trưởng thôn biết những thứ này nhất định là đưa cho một mình Tần Thụ, chỉ có tiểu tử ngốc này lấy toàn bộ ra phân chia.

Nhưng hắn biết cảm ơn, biết báo đáp lại thúc thẩm bá nương trong thôn, vẫn làm cho người ta vui mừng.

Trong thôn cũng đều là người hiểu chuyện, có vài người từ chối không nhận, nói là bọn họ cũng không giúp được gì. Nhưng bọn họ không cần Tần Thụ liền dứt khoát đặt trong nhà trưởng thôn mặc kệ.

Trưởng thôn: “……”

Cuối cùng vẫn là trưởng thôn đi ra nói chuyện, giúp đỡ phân chia, sau khi phân vẫn còn rất nhiều, đều đưa cho Tần Thụ mang về.

Tần Thụ về nhà mở lu gạo ra lại phát hiện bên trong đặt hai túi gạo lớn, hốc mắt lập tức có chút ươn ướt.

Hắn nghĩ nếu sau này có cơ hội gặp lại Cố tỷ tỷ, nhất định sẽ báo đáp tỷ ấy thật tốt.

Đây đều là chuyện sau này.

Bên kia, sau khi đám người Cố Vân Đông và Tần Thụ tách ra liền đánh xe ngựa trở về.

Đái Nghĩa còn chưa quay lại, mặc dù hai người Cố Vân Đông không nói gì nhưng tốc độ lại rất thong thả.

Mãi cho đến chiều ngày hôm sau, Đái Nghĩa mới cưỡi ngựa chạy như bay xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment