Chương 383: Cô Thích Nơi Này.
Tần Thụ nhìn trưởng thôn đột nhiên ý thức được chuyện gì lập tức yên lặng cúi đầu.
Quả nhiên ngay sau đó trưởng thôn liền mở miệng: “Ngươi ngay cả huyện thành còn chưa từng đến làm sao có thể đưa bọn họ đi, chưa kể đến lúc đó chính ngươi cũng không tìm được đường về.”
Tần Thụ gãi gãi đầu, có chút buồn rầu.
Một lát sau quay đầu hỏi Cố Vân Đông: “Ta chưa từng đến huyện thành nhưng ta đã đi đến trấn trên, có thể đưa các ngươi đến trấn trên. Trấn trên cũng có xe ngựa đến lúc đó các ngươi có thể mua một chiếc trở về đúng không.”
“Có thể.”
Ánh mắt Tần Thụ sáng lên, lập tức quay đầu nhìn trưởng thôn: “Trưởng thôn nàng ấy nói có thể.”
Trưởng thôn trầm mặc một lúc lâu mới thở dài một hơi: “Được rồi, vậy ngươi có thể đưa đi.”
Tần Thụ liền vui vẻ đi ra sân sau dắt xe trâu để lại Đái Văn Hoắc thương lượng giá thuê xe với trưởng thôn.
Cuối cùng hắn đưa ra giá một lượng bạc, trưởng thôn liền để bọn họ đưa đi.
Thật ra Cố Vân Đông cũng nghĩ tới việc không cần mượn xe trâu chỉ cần đi bộ là được, cũng không phải chưa từng đi qua.
Nhưng bộ dạng này của Đái Trung không biết ngày mai có thể khôi phục hoàn toàn không. Hơn nữa Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy nếu điều kiện cho phép hắn vẫn muốn Cố Vân Đông ít phải đi bộ hơn một chút.
Cũng may sáng sớm hôm sau lúc đoàn người xuất phát, Đái Trung đã tốt hơn rất nhiều, thoạt nhìn ngoại trừ trên mặt còn có chút sưng ra thì không có chỗ nào thấy không thoải mái.
Thậm chí hắn còn không vui khi ngồi xe trâu, kiên trì muốn tự mình đi đường, cuối cùng bị Đái Văn Hoắc mắng mới lên đấy.
Cố Vân Đông là người cuối cùng ra khỏi cửa Tần gia, thừa dịp người khác không chú ý đã đặt hai túi gạo vào bình gạo trong phòng bếp, tất cả đều được cô lấy ra từ trong không gian.
Có chiếc túi leo núi yểm trợ Tần Thụ sẽ chỉ cho rằng cô lấy nó ra từ trong túi.
Điều kiện Tần gia thật sự không tốt, năm người bọn họ ở nhà hắn ăn hai bữa đã ăn hết chút lương thực thô cuối cùng của nhà hắn.
Đứa nhỏ này cũng rất thật thà, thấy bọn họ đều là đại nam nhân, nên gần như đã đưa toàn bộ lương thực ra.
Bởi vì chỉ lấy ra được chút lương thực thô và bánh bao không nhân nên còn rất ngượng ngùng.
May mắn thôn này không có người ngoài nào tới, nếu không đứa nhỏ này sợ là đã bị người ta cướp hết.
Nhưng cũng có thể nhìn ra ở thôn Tần Nam này tuy rằng ít người nhưng quan hệ của họ lại rất hòa thuận. Nếu không Tần Thụ từ nhỏ không cha không mẹ, cũng sẽ không dưỡng thành tính tình như vậy, có lẽ từ nhỏ hắn đã được người trong thôn giúp đỡ chăm sóc, trong lòng ngập tràn sự biết ơn.
Hơn nữa cô còn nghe thấy có hàng xóm lặng lẽ lại đây hỏi Tần Thụ trong nhà còn lương thực không.
Sau khi đặt xong gạo mì, Cố Vân Đông mang túi ra ngoài.
Xe trâu đã được chuẩn bị xong nhưng mà có quá nhiều người không có khả năng tất cả mọi người đều ngồi lên.
Cố Vân Đông là con gái, Thiệu Thanh Viễn là người đầu tiên giúp cô lên.
Thêm một Đái Trung nữa, trên xe trâu cũng chỉ có hai người, ngay cả Tần Thụ cũng không ngồi.
Các hộ gia đình trong thôn rất yêu quý gia súc nếu không cần thiết thì họ không nỡ để nó chịu khổ. Lần này nếu không phải trong nhóm bọn họ có người bị thương lại có một nữ nhân thì Tần Thụ cũng sẽ không đến nhà trưởng thôn mượn xe trâu giúp.
Đoàn người đi ra cổng thôn, trên đường đi có rât nhiều người trong thôn tò mò nhìn.
Cố Vân Đông nhìn sang, những người này liền mỉm cười còn bọn trẻ thì thẹn thùng trốn đi.
Cố Vân Đông đột nhiên rất thích thôn này, đây là một thôn an bình rất chất phác và thân thiện. Tuy rằng nó nằm ở một nơi hẻo lánh nhưng thật ra cũng có chút cảm giác thế ngoại đào nguyên*.
(*Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.)
Mãi đến khi ra ngoài thôn Cố Vân Đông mới chậm rãi thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước, con đường đi tới trấn trên không mấy rộng rãi cũng không có dân cư.
Mặc dù bọn họ đã xuất phát từ lúc sáng sớm nhưng lộ trình này thật sự rất xa, mãi đến tận buổi chiều mọi người mới đến được trấn An Bắc.
So với thôn Tần Nam thì trấn An Bắc lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Từ khi vào thị trấn Tần Thụ bắt đầu rất hưng phấn, hắn chưa từng đi đến huyện thành, ngay cả đến trấn An Bắc này cũng mới chỉ được mấy lần, dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm ra.
Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế sự hưng phấn của mình để giới thiệu cho mấy người Cố Vân Đông: “Ở bên này khi đi qua ngã tư thứ hai chính là tửu lâu lớn nhất trấn An Bắc, nghe nói ở nơi này đồ ăn đặc biệt rất ngon, nhất là có một món cá kho vừa thơm vừa mềm, con cá kia được đánh bắt từ hồ của bọn ta, vô cùng tươi ngon.”
“Bên phải có một khách điếm cũng là nơi tốt nhất trong trấn, nghe nói trong phòng thượng hạng tốt nhất còn có huân hương.”
“Còn có ở đó có một học đường, phu tử chính là một cử nhân rất lợi hại.”
“Nhân tiện, nếu các ngươi muốn mua xe ngựa thì chỉ cần đi qua bên kia sẽ có một cửa tiệm xe ngựa, bọn họ có thể cho thuê cũng có thể bán. Trưởng thôn có nói với ta, nhà bọn họ bán giá cả rất phải chăng cũng không sợ bị chặt chém.”
Vừa nói, Tần Thụ vừa dắt xe trâu đi đến cửa tiệm xe ngựa.
Nhưng lại bị Cố Vân Đông ngăn cản: “Thời gian không còn sớm, không cần vội đến cửa tiệm xe ngựa, chúng ta đi ăn cơm trước.”
“Hả? Vậy, cũng được.”
Cố Vân Đông nói: “Hãy đến tửu lâu mà ngươi vừa mới giới thiệu, nếu đã đến đây rồi chúng ta cũng nên nếm thử món cá kho rất ngon mà ngươi đã nói.”
Tần Thụ không nhịn được nuốt nước miếng, không nói lời nào nhanh chóng dắt xe trâu đi đến tửu lầu kia.
Cách tửu lâu năm sáu mét, hắn dừng lại nói: “Các ngươi đi qua đó đi, xe trâu đậu trước cửa tiệm người ta cũng không tốt. Ta ở lại đây chờ các ngươi, các ngươi ăn xong ta lại đưa các ngươi đến cửa tiệm xe ngựa.”
“Ngươi không đi sao?” Đái Văn Hoắc vừa chuẩn bị rời đi, nghe vậy liền dừng lại.
Tần Thụ cười gật đầu: “Ta có mang theo lương khô.”
Đái Văn Hoắc đỡ trán, kéo hắn đi về phía trước: “Chúng ta cùng nhau đi ăn, ngươi đã chiêu đãi chúng ta hai bữa cơm, chúng ta còn không thể mời ngươi ăn một bữa cơm sao?”
“Nhưng, nhưng mà……” Tần Thụ sững sờ một chút, có chút lo lắng nói: “Tửu lầu đó rất đắt.”
“Thêm ngươi cũng không nhiều hơn là bao.”
Cuối cùng Tần Thụ không thể dãy ra được, chỉ có thể tùy ý để hắn kéo đi.
Quần áo của bọn họ quả thật không thể nói là đẹp đẽ, giàu có nhưng cũng may tiểu nhị của tửu lâu này không phải là người nâng cao dẫm thấp, chỉ hơi sửng sốt một chút sau đó vẫn dẫn bọn họ vào trong.
Đã đến trấn trên, nơi đây chính là địa bàn của Đái Văn Hoắc rồi.
Hắn trực tiếp nhờ tiểu nhị tìm cho bọn họ một phòng riêng ở lầu hai, món đầu tiên chính là món cá kho mà Tần Thụ nói.
Sau khi nó được mang lên, mọi người ăn thử một miếng nhưng tất cả đều cảm thấy bình thường.
Bởi vì vậy mọi người chỉ động đũa một chút liền dừng lại, lúc đầu Tần Thụ còn ngượng ngùng không dám ăn nhưng thấy mọi người đều không ăn, hắn cảm thấy không thể lãng phí thức ăn nên mới khẽ cắn môi động đũa.
Đến cuối cùng, cả con cá hầu như đều vào bụng hắn, ngược lại hắn cảm thấy ăn rất ngon, nghĩ sau khi trở về sẽ nói cho mọi người biết, món cá kho của tửu lầu này quả nhiên là danh bất hư truyền.
Ăn uống xong, mọi người mới thở ra một hơi.
Mặc dù đồ ăn của tửu lầu này không được ngon lắm nhưng vẫn nóng và ngon hơn rất nhiều so với đồ ăn trên núi.
Tần Thụ rất xấu hổ hình như hắn cũng ăn rất nhiều.
Lúc này hắn cũng không nghỉ ngơi liền đứng dậy nói: “Ta, ta đi lấy xe trâu ra trước.” Sau khi mọi người vào tửu lâu, tiểu nhị đã dắt xe trâu ra sân sau để cho nó ăn cỏ.
Hắn vội vàng đứng lên mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài vừa lúc có vài người đi ngang qua, bị hành động đột ngột của hắn làm cho sửng sốt.