Chương 382: Một Thân Một Mình.
Họ bị lạc rồi.
Thiệu Thanh Viễn mím chặt môi, lạc đường ngược lại không sợ, cho hắn thêm chút thời gian, hắn vẫn có thể đi ra ngoài.
Chỉ là hiện tại Đái Trung bị ong vò vẽ chích, khẳng định không thể tiếp tục ở lại trong núi sâu này, phải mau chóng đi ra ngoài mới được.
Thiệu Thanh Viễn vừa tìm được tử hoa địa đinh, nghiền nát cho Đới Trung bôi bên ngoài, vừa rũ mắt nghĩ chuyện xuống núi.
Đái Văn Hoắc cũng không còn tâm tư tiếp tục tìm kiếm, đi đến cùng bàn bạc với Thiệu Thanh Viễn một chút.
Trong tay hắn còn có một tấm bản đồ, là về thôn trang xung quanh núi Cửu Hổ này.
Thiệu Thanh Viễn đối với núi Cửu Hổ tương đối quen thuộc, thoáng suy đoán thời gian cùng lộ tuyến tiến vào núi, đại khái có thể đoán được vị trí hiện tại.
"Ra khỏi núi trước đã, đi về phía này, hẳn là đoạn từ thôn Tiểu Thạch đến thôn Hà Sơn.
Đái Văn Hoắc gật gật đầu, nghỉ ngơi một lát, đỡ Đái Trung đi ra ngoài núi.
Cũng may mặc dù Đái Văn Hoắc dẫn đầu chạy loạn một đoạn đường, nhưng phương hướng của hắn là chạy ra ngoài núi, bởi vậy khi đoàn người nhìn thấy thôn trang, trời chỉ vừa mới tối mà thôi.
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Vừa đến chân núi, vừa vặn đụng phải một thiếu niên đeo một cái gùi trên lưng.
Thiếu niên sửng sốt một chút: "Các ngươi… là người nào?”
Rốt cuộc đã ở trong núi rất nhiều ngày, nhất là lúc nãy vì tránh né bầy ong vò vẽ mà chạy thiếu chút nữa mất giày, hiện tại đều có chút chật vật.
Ngược lại Cố Vân Đông còn tốt hơn một chút, bởi vậy cô tiến lên hỏi: "Xin hỏi vị tiểu ca này, nơi này là chỗ nào? Chúng ta ở trong núi đi săn bị lạc đường, thật vất vả mới tìm được lối ra.”
Thiếu niên mở to hai mắt: "Các ngươi vào tận sâu trong núi rồi sao?”
Hắn lại nhìn Đái Trung thoạt nhìn không tốt lắm: "Hắn bị thương sao?"
“Bị ong vò vẽ chích." Cố Vân Đông nói.
Thiếu niên vội vàng nói: "Vậy trước tiên phải tìm lang trung xem một chút, ong vò vẽ chích có thể lấy mạng người. Nơi này là thôn Tần Nam, nhà ta ở dưới đó, hay là các ngươi đến nhà ta nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, thiếu niên siết chặt siết chặt chiếc gùi trên lưng, vội vàng dẫn đường phía trước.
Thôn Tần Nam? Hình như không nằm trong phạm vi từ thôn Tiểu Thạch đến thôn Hà Sơn.
Xem ra vẫn đã lệch khỏi lộ tuyến, nhưng cũng may đã ra khỏi núi sâu, có chỗ dừng chân.
Mấy người đi theo thiếu niên xuống núi, Cố Vân Đông vừa đi vừa nói chuyện phiếm với hắn.
Lúc này mới biết được thiếu niên tên là Tần Thụ, năm nay mới mười ba tuổi, so với Cố Vân Đông còn nhỏ hơn.
Thôn Tần Nam ở vị trí hẻo lánh, hơn nữa đặc biệt nghèo, cách nhau một con sông với thôn Tần Bắc bên kia, hai thôn nhỏ đều xem như ở trong khe núi, đi ra ngoài trấn cũng không dễ dàng.
Toàn bộ thôn làng không đến hai trăm người, đất đai rất cằn cỗi.
Nhưng Tần Thụ thoạt nhìn lại rất vui vẻ, hắn nói: "Thôn chúng ta rất ít người ngoài tiến vào, rất vắng vẻ, nhưng các ngươi gặp may đó, thôn Tần Nam chúng ta vừa vặn có lang trung. Mặc dù bệnh nặng không thể chữa khỏi, nhưng ong vò vẽ chích vẫn có thể xem. Lát nữa ta sẽ đi tìm hắn qua đây, mọi người hãy nghỉ ngơi trước đi.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Thụ đã dẫn mọi người đến tới trước một tiểu viện.
Tần Thụ mở cửa viện, đặt gùi trên người xuống, gọi bọn họ vào ngồi.
"Ta rót chút nước cho các ngươi uống."
Cố Vân Đông đánh giá viện tử trước mắt một hồi, rất nhỏ cũng rất rách nát, trong nhà hình như không có người, chỉ có Tần Thụ ở đây.
Lại nhìn lại gian phòng, cũng chỉ có hai gian mà thôi, đồ đạc chỉ có một bộ. Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, rất nhanh hiểu được thiếu niên này chỉ có một mình.
Tần Thụ rót nước đưa tới, để bọn họ ngồi nghỉ một lát, sau đó tự mình ra ngoài tìm lang trung.
Đái Nghĩa đi theo hắn, không bao lâu, liền thấy một lang trung khập kiễng đi tới.
Kỳ thật Đái Trung đã tốt hơn rất nhiều, Thiệu Thanh Viễn xử lý rất kịp thời, dùng thuốc cũng không sai, lúc này đầu cũng không còn choáng váng nữa, chỉ là da vẫn là sưng đỏ khó chịu mà thôi.
Lang trung nhìn một chút, chỉ nói không có gì đáng ngại, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó thu hai đồng tiền rồi rời đi.
Tần Thụ rất cao hứng, để bọn họ ngồi đó, rồi tự mình vào phòng bếp nấu cơm tối.
Đái Nghĩa lúc này mới đem những gì mình vừa rồi đi thỉnh lang trung nhìn thấy nói ra. Quả thật giống như Tần Thụ nói, nơi này bốn phía bao quanh núi, đường ra khỏi thôn chỉ có một con đường, gồ ghề cũng không dễ đi, đi đến bên ngoài còn cách đường lớn một đoạn rất dài, trách không được không có người ngoài nào đến.
"Nơi này thuộc huyện Song Lô, đi trấn An Bắc gần nhất cũng phải gần ba canh giờ, đi huyện thành còn xa hơn. Hơn nữa thôn này không có xe ngựa, chúng ta cho dù muốn mua cũng không có cách nào.”
Đúng lúc Tần Thụ vừa đến, vừa vặn nghe được những lời này, hắn nói: "Thôn chúng ta không có xe ngựa, nhưng thôn trưởng nhà có xe trâu. Sau khi ăn tối xong, ta sẽ giúp các ngươi mượn nó.”
"Được."
Tần Thụ đối với việc có thể giúp bọn họ vẫn rất cao hứng, hắn nói nhiều, lúc ăn cơm liền rất tò mò hỏi bọn họ đến từ đâu, bên ngoài huyện thành phủ thành là dạng gì, đã từng đến kinh thành chưa, gặp qua nhân vật lớn gì không.
Vấn đề hắn hỏi rất nhiều, lộ ra khát vọng làm cho Cố Vân Đông nghĩ đến Vân Thư.
Vân Thư lúc trước còn ở thôn Cố Gia, trong mắt cũng tràn đầy khát vọng cùng tò mò đối thế giới bên ngoài.
Bởi vậy, cái gì có thể nói cô đều sẽ trả lời Tần Thụ.
Tần Thụ quả nhiên cảm thấy mỹ mãn, ăn cơm xong liền mang mấy người đến nhà thôn trưởng.
Cố Vân Đông đã biết Tần Thụ từ nhỏ mất đi cha mẹ, cha hắn sớm đã không còn, nương cũng tái giá, nghe nói rời khỏi thôn Tần Nam, đi ra bên ngoài, ai cũng không biết hiện tại đang ở nơi nào.
Có lẽ, đây cũng là một nguyên nhân khiến Tần Thụ tò mò bên ngoài.
Tần Thụ ăn cơm của trăm nhà mà trưởng thành, bởi vì cùng là người Tần gia, thôn trưởng đối với hắn coi như cũng chiếu cố.
Thôn trưởng đã biết Tần Thụ từ trong núi sâu mang đến mấy người xa lạ lạc đường, thôn chỉ lớn như vậy, một chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết.
So sánh với sự nhiệt tình đơn thuần của Tần Thụ, thôn trưởng hiển nhiên phải cẩn thận đề phòng rất nhiều.
Hắn đánh giá ba người đứng trước mặt một phen, tuy rằng đều mặc áo vải thô rách, nhưng không khó nhìn ra, ba người này đều là người có cuộc sống tốt đẹp. Nhất là Đái Văn Hoắc, một thân khi phái kia kia, so với thiếu gia nhà giàu mà hắn từng gặp ở huyện thành trước kia còn tôn quý hơn rất nhiều.
Thôn trưởng nhìn nhìn, ngược lại tự mình cảm thấy không được tự nhiên, hơi dịch thân thể, mới khống chế được xúc động không đứng lên nhường chỗ cho mấy người.
Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Các ngươi muốn mượn xe trâu đi huyện thành?”
"Vâng." Người nói chuyện là Đái Văn Hoắc: "Thôn trưởng yên tâm, chúng ta sẽ không mượn không, sẽ để lại ít bạc cho ngươi.”
Cố Vân Đông vuốt trán, đại thiếu gia ngươi nói chuyện cũng quá trực tiếp rồi.
Thôn trưởng lại không được tự nhiên dịch dịch thân thể: "Các ngươi muốn mượn xe trâu cũng không phải là không thể, chỉ là, ai sẽ đánh xe? Vốn dĩ con trai ta có thể đưa các ngươi đi, chỉ là hai ngày nay thân thể nó vừa vặn không thoải mái, không có cách nào ra ngoài.”
Tần Thụ ở một bên lập tức nói: "Ta có thể đưa bọn họ đi.”
Thôn trưởng nhìn hắn một cái, có chút lo lắng mở miệng: "Ngươi? Ngươi chắc chắn?”