Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 381 - Chương 381. Làm Như Không Biết.

Chương 381. Làm Như Không Biết. Chương 381. Làm Như Không Biết.

Chương 381: Làm Như Không Biết.

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Tần Văn Tranh hỏi ta một ít chuyện trong núi sâu, lần này Đái Văn Hoắc lại bảo ta mang theo hắn vào núi, có thể bên trong núi này có cái gì đó."

Cố Vân Đông cắn rang: "Tần Văn Tranh và Đái Văn Hoắc là một nhóm, đồ móng heo này, đã nói là đừng nên kéo chúng ta cùng tham gia vào những chuyện lộn xộn kia của bọn họ, quả nhiên không làm được. "

“Phỏng chừng cũng là hết cách." Thiệu Thanh Viễn cảm thấy, bất kể là Tần Văn Tranh hay là Đái Văn Hoắc, tốt xấu gì cũng đã cố gắng hết sức, tận lực để cho bọn họ không bị liên lụy vào trong những chuyện này.

Chỉ là có một số thứ, cũng không thể tránh khỏi.

Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, chung quy cũng không nói gì.

Tần Văn Tranh và Đái Văn Hoắc đều là người của hoàng đế, việc bọn họ muốn làm đương nhiên cũng là chuyện đương kim Hoàng Thượng muốn làm.

Cố Vân Đông nghĩ, Hoàng Thượng này tốt xấu gì cũng là Minh Quân, chính mình cũng được hắn che chở.

Nếu trong tình huống không liên lụy đến mình, có thể giúp được vẫn nên giúp một chút.

Thiệu Thanh Viễn nhìn vẻ mặt không thoải mái của cô cười, nói là muốn phân rõ giới hạn, nhưng với quan hệ hiện tại giữa cô và Tần Văn Tranh, làm sao có thể phân rõ.

Cô coi Tần Văn Tranh là bằng hữu, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nếu đã nói đến phần này, Cố Vân Đông liền tiếp tục làm như không biết mục đích của Đái Văn Hoắc.

Ngày hôm sau tiếp tục đi về phía trước, Thiệu Thanh Viễn đã quen thuộc với con đường núi sâu.

Hắn biết Đái Văn Hoắc có thể muốn tìm thứ gì đó, cho nên cố ý tránh đi dấu vết của những dã thú cỡ lớn kia.

Ngày thứ năm khi bọn họ vào núi sâu, Thiệu Thanh Viễn liền phát hiện có dấu vết của gấu xuất hiện.

Hắn liền đưa mọi người đi theo hướng ngược lại, hơn nữa nếu như Đái Văn Hoắc tìm kiếm thứ gì đó, thì tất nhiên cũng sẽ đặc biệt chú ý các loại dấu vết.

Hắn còn nhìn thấy dấu vết của những con gấu, nhưng đồng thời, hắn còn thấy được dấu vết tương tự như có người ra vào.

Trên mặt Đái Văn Hoắc trong nháy mắt mang theo vui mừng, nhưng hắn cũng không muốn liên lụy Thiệu Thanh Viễn, hơn nữa còn có Cố Vân Đông cũng ở đây.

Bởi vậy hắn tự mình tiếp tục đi về phía trước, bảo Đái Trung đi bên kia để điều tra.

Đái Trung lấy cớ đi đánh thỏ, rồi liền bỏ chạy.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng không vạch trần, bất quá bước chân tự giác đi chậm lại.

Chưa đến trưa, mọi người bắt đầu dừng lại để ăn.

Gạo của Cố Vân Đông đã không còn, cô mang theo không nhiều lắm, hiện tại còn có một ít thịt khô, lại nấu chút canh rau dại.

Ngay khi đang mỗi người một bát canh, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng rầm rầm.

Mấy người nhanh chóng đứng lên, trong tay đều cầm lấy vũ khí.

Cố Vân Đông chỉ có thể đổ hết canh rau dại, nhét cái chảo còn nóng hổi vào trong túi vải dầu, bỏ vào ba lô đồng thời trực tiếp thu vào không gian.

Rất nhanh, thanh âm kia càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy Đái Trung có chút chật vật chạy tới bên này.

Hắn vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Chạy mau.”

“Có chuyện gì xảy ra?”

"Mãng xà, hai con mãng xà đi về phía này."

Hai con?

Mấy người vội vàng thu dọn, chuẩn bị đi.

Nhưng hai con mãng xà kia đi chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã tới trước mắt bọn họ.

Hơn nữa chúng nó thoạt nhìn còn rất linh hoạt, trong nháy mắt liền quấn lấy một gốc cây đại thụ bên cạnh, há to miệng hướng về phía bọn họ và bổ nhào tới.

Cố Vân Đông vội vàng nhảy dựng lên tránh sang bên cạnh, mũi tên nỏ trong tay bắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, cung tiễn trong tay Thiệu Thanh Viễn cũng nhắm ngay cùng một con mãng xà.

Ba người Đái Văn Hoắc đối phó một con khác, chỉ là hắn rất kinh ngạc: "Lúc này, mãng xà đáng lẽ ra nên ngủ đông." Cho dù không ngủ đông, cũng sẽ không linh hoạt như vậy mới đúng.

Đái Trung chỉ vào bụng một con mãng xà, thấy bụng nó phồng lên, thoạt nhìn hình như bên trong có thứ gì đó.

Đái Văn Hoắc chợt nhớ tới lúc trước phát hiện có dấu vết người đi qua trên mặt đất, lập tức hiểu ra.

Đây sợ là đã có người quấy nhiễu hai con mãng xà này, hơn nữa... còn bị nuốt?

Đái Văn Hoắc nhíu mày: "Nuốt bao lâu rồi?" Cũng không biết có thể cứu hay không.

Đái Trung lắc đầu: "Xem tình hình này sợ là đã mấy canh giờ, không cứu được.”

Đái Văn Hoắc không hỏi thêm nữa, bắt đầu một lòng một dạ đối phó con mãng xà trước mặt.

Mấy người đều là người có thân thủ, trong tay lại có vũ khí lợi hại, muốn chém chúng nó cũng không khó. Bởi vậy chỉ chốc lát sau, mãng xà này chung quy cũng không địch lại được mấy người hợp lại, "Phanh" một tiếng rồi ngã xuống đất.

Một con khác đột nhiên phát cuồng, cái đuôi quấn quanh thân cây, đầu bắt đầu điên cuồng đụng vào cây khác.

Cố Vân Đông vội vàng trốn sang bên cạnh, miễn cho cành cây trên cây đánh xuống.

Ai ngờ cô vừa tránh được, liền đụng phải Đái Văn Hoắc đi tới bên này, cô đang muốn ghét bỏ hắn, muốn hắn tránh ra, thì trước mắt đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống.

Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, đồng tử co rụt lại, Đái Văn Hoắc đã kinh ngạc hô một tiếng: "Chạy nhanh.” Sau đó theo bản năng, nắm lấy cổ tay Cố Vân Đông ở gần nhất chạy về phía trước.

Cố Vân Đông: "..."

Thiệu Thanh Viễn vội vàng đuổi theo,

"Vân Đông.”

Cố Vân Đông căn bản không có thời gian đáp lại, tên bệnh thần kinh Đái Văn Hoắc đến thời khắc nguy hiểm, thì tốc độ lại nhanh hơn bình thường, cô bị kéo ngay cả thời gian dừng chân cũng không có, cả người đã bị kéo lảo đảo xông về phía trước.

Bên tai cô chỉ có tiếng kêu của Thiệu Thanh Viễn và âm thanh “vù vù vù”.

Những âm thanh này khiến cho da đầu người ta cảm thấy tê dại, trong lúc vô tình cô liếc trên đầu một cái, đã bị bầy ong khổng lồ che khuất bầu trời phía sau lưng làm cho sửng sốt. Như vậy cũng quá nhiểu rồi đi?

Nghe tiếng ong ong càng lúc càng gần, tốc độ của Đái Văn Hoắc cũng càng nhanh hơn.

Cố Vân Đông cũng không kém, cả người bị hắn kéo nhào về phía trước.

Chỉ là còn chưa đợi cô ngã xuống, Thiệu Thanh Viễn phía sau đã xông lên kéo cô lên, trực tiếp khiêng người lên vai chạy về phía trước.

Cố Vân Đông: "..."

Cô nằm sấp trên vai Thiệu Thanh Viễn, vẻ mặt như không còn gì để luyến tiếc, cuối cùng tay móc vào trong túi, lấy ra hai cái khẩu trang ra, một cái đeo trên mặt mình. Sau đó dùng sức xoay người lại, đeo cho Thiệu Thanh Viễn.

Cũng không biết chạy bao lâu, tiếng “vù vù” phía sau rốt cục càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hoàn toàn nghe không thấy nữa, mấy người mới chậm rãi thở ra một hơi, ngừng lại.

Vừa rồi tình huống khẩn cấp, Thiệu Thanh Viễn nhất thời không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng đuổi theo Cố Vân Đông, lúc này mới ý thức được không nên chạy như vậy.

Hắn ngồi xổm xuống xem Cố Vân Đông: "Có sao không?”

Cố Vân Đông không có việc gì, chỉ là đầu bị sốc đến khó chịu, đây chính là đường núi nha, đường núi bị khiêng chạy như vậy, cô không nôn ra đã là kết quả cô cật lực khống chế rồi.

Cố Vân Đông không muốn nói chuyện, ngồi ở tảng đá một bên, nhẹ nhàng xoa xoa bụng, thuận tay lấy trái cây chua nhét vào trong miệng.

Thiệu Thanh Viễn lấy túi nước ra cho cô uống hai ngụm.

Rồi mới đi xem ba người Đái Văn Hoắc, Đái Văn Hoắc vẫn ổn, nhưng lúc ấy Đái Trung ở phía cuối lại bị chích hai chỗ, hiện giờ tình huống có chút không tốt.

Mặt sưng đỏ đau đớn, còn kèm theo triệu chứng chóng mặt, cả người đều có chút đứng không vững.

Thiệu Thanh Viễn vội vàng đi tới: "Trước tiên để hắn ta ngồi xuống, ta giúp hắn đem nọc độc ép ra.”

Hắn hỏi Cố Vân Đông lấy chút giấm ăn, bảo Đái Nghĩa bôi lên cho hắn ta, lúc này mới nói: "Ta đi xung quanh tìm tử hoa địa đinh.”

Nói xong đứng lên, nhưng hắn vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, lông mày liền nhíu lại.

Bình Luận (0)
Comment