Chương 380: Hắn Là Liễu Hạ Huệ?
Đái Văn Hoắc không nói gì, dựng xong lều trại liền thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người.
Cố Vân Đông cởi ba lô leo núi của mình xuống, từ phía dưới rút ra một túi đồ vật.
Đái Văn Hoắc nhíu mày nhìn, đây là vải dầu?
Cố Vân Đông bất ngờ bung ra một cái, để cho Thiệu Thanh Viễn giúp kéo căng ra, sau đó bày ra một đống đinh tán, gõ cố định dưới mấy tảng đá.
Động tác của cô thuần thục, ngay ngắn trật tự, tốc độ nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, lều trại được dựng rất rốt, đỉnh đầu nhìn tròn tròn kín kẽ, không một khe hở lại cực kỳ bền chắc .
Cố Vân Đông mở nút thắt lều trại ra, chui vào bên trong nhìn thử.
Ừ, ngủ thế này thì ẩm ướt quá, tuy rằng phía dưới có một tầng vải dầu, bên dưới vải dầu còn có đống cỏ, nhưng thế vẫn hơi lạnh.
Cô có một miếng đệm chống ẩm, đáng tiếc không thể sự dụng ở đây.
Thiệu Thanh Viễn mở tay nải của hắn ra, từ bên trong lấy ra một tấm da trải lên trên.
Cố Vân Đông lập tức cười: “Vẫn là huynh chu đáo.”
“Thời gian không còn sớm nữa, nhanh vào nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn lấy ra cái lều trại đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, giống như một tấm vải bố ra bắt đầu dựng.
Cố Vân Đông thấy khóe miệng co lại, động thủ đem cái lều vải kia thu lại.
“Lều của muội đủ lớn, huynh cũng ngủ ở đây đi.”
“Phốc……” Đại Văn Hoắc, người đang lặng lẽ đi tới muốn nhìn cái lều trại kỳ quái của Cố Vân Đông một chút, vừa nghe thấy câu này liền phun ra một ngụm nước.
Cố Vân Đông ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Ngạc nhiên cái gì, ra bên ngoài tuỳ cơ ứng biến, hiểu không?”
Tuỳ cơ ứng biến cũng không thể nói như vậy chứ??
Cố Vân Đông không để ý tới hắn, quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Thiệu Thanh Viễn, giật mình đứng đó không nhúc nhích, nhưng chỉ cần nhìn động tác không tự nhiên nuốt nước bọt, vẫn nhìn ra phản ứng khẩn trương của hắn
Thiệu Thanh Viễn muốn, vô cùng muốn, hắn cảm thấy nên ở chung lều trại với Vân Đông.
Nhưng……
Rốt cuộc vẫn lo lắng cho thanh danh của cô, nơi này không chỉ có hai người bọn họ, còn có Đái Văn Hoắc, người này từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng quy củ lễ nghi nghiêm khắc.
Cho nên hắn lắc lắc đầu, Cố Vân Đông lại nói: “Huynh ngủ ở bên trong muội mới cảm thấy an toàn, bằng không buổi tối muội sẽ không ngủ được.”
Thiệu Thanh Viễn liền lập tức gật đầu: "Được. ta bảo hộ cho muội.”
Quên đi, quy củ lễ nghi cái gì, nếu Đái Văn Hoắc dám đi ra ngoài nói bậy, hắn sẽ giết chết hắn ta.
Đái Văn Hoắc cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc mà hắn ném qua, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nhất định không làm bằng hữu nữa, ra khỏi núi rồi, tốt hơn là không nên giao tiếp, hắn không có loại bằng hữu này.
Thiệu Thanh Viễn cất lều trại tựa như đống giẻ rách của mình vào, trực tiếp chui vào lều trại của Cố Vân Đông.
Vừa bước vào, trong không gian nho nhỏ chỉ còn lại hai người, chóp mũi ngập tràn mùi hương của cô, cả người Thiệu Thanh Viễn không tự chủ được lập tức cứng đờ.
Cố Vân Đông thấy hắn thắt lại cúc lều, cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Chết tiệt, cô đã đánh giá quá cao bản thân, tất cả máu trong người bắt đầu sôi lên sùng sục, tay chân cứng đờ.
Thiệu Thanh Viễn âm thầm thở ra một hơi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, muội đi ngủ trước đi.”
“Ừm…… được.” Cố Vân Đông chậm rì rì nằm xuống, đưa lưng về phía Thiệu Thanh Viễn, hơi thở dịu lại.
Lều trại an tĩnh đáng sợ, Đái Văn Hoắc sáp đến gần bên này, nhưng lại không nghe thấy một tiếng động nào.
Chẳng lẽ người huynh đệ này của hắn, là Liễu Hạ Huệ?
Phi phi phi, nghĩ lung tung gì đâu.
Đái Văn Hoắc đi đến lều trại của mình.
Hôm nay Đái Trung gác đêm, hắn trèo thẳng lên cây, lẳng lặng quan sát động tĩnh phía dưới.
Im lặng cả một đêm, Cố Vân Đông tỉnh lại, thấy Thiệu Thanh Viễn đang nằm ngủ ở cách mình khoảng một mét.
Cả người quy quy củ củ, nhắm mắt hô hấp bình ổn.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Vân Đông nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của hắn, nhưng giờ phút này thấy Thiệu Thanh Viễn đang nằm cách mình không xa, cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Tình lại mở mắt ra đã nhìn thấy hắn, dường như tâm trạng cả ngày hôm nay sẽ rất tốt.
Cố Vân Đông không nhịn được cong cong khóe miệng, chậm rì rì ngồi dậy.
Nhưng mà cho dù động tác của cô có nhẹ nhàng đến, Thiệu Thanh Viễn vẫn mở mắt ngay lập tức.
Trong đáy mắt có tia mờ mịt, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Huynh tỉnh rồi à?” Vừa mới tỉnh giấc, nên giọng nói có chút nghẹn ngào.
Thiệu Thanh Viễn nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, vô thức vươn tay ra ngoài, trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực.
Tối hôm qua hắn đã muốn làm như vậy, chỉ là sợ đêm khuya tĩnh lặng, lại xúc động không kiềm chế được.
Hiện tại……
Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, lập tức buông cô ra, nói: “Muội ở lại đây đợi ta một chút, ta đi múc nước cho muội rửa mặt.”
Nói xong liền xoay người ra khỏi lều trại, bộ dáng có chút chật vật.
Cố Vân Đông giật mình, đột nhiên bật cười ra tiếng, này, không biết buổi sáng cũng là thời điểm dễ dàng bị xúc động sao?
Cô lười biếng duỗi căng người, dọn dẹp đồ đạc một chút.
Thu dọn xong mọi thứ, mấy người lại tiếp tục xuất phát.
Nói là vào núi săn thú, nhưng trên thực tế tất cả mọi người lại không tập trung.
Thiệu Thanh Viễn đi ở đằng trước, hắn không quan tâm lắm đến con mồi, bên hông đeo một cái sọt nhỏ, dọc theo đường đi tìm được rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Đái Văn Hoắc nói mình tới để săn mấy con thú lớn, cho nên dọc đường có gặp nai sừng tấm, lợn rừng, hươu, hay cừu gì đó hắn cũng coi như không nhìn thấy.
Nhiều nhất là cho Đái Trung và Đái Nghĩa đi tìm gà rừng, thỏ hoang về lấp đầy bụng.
Nhưng Cố Vân Đông nhận ra, hình như Đái Văn Hoắc đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn đang tìm gì nhỉ?
Cố Vân Đông không hỏi hắn, coi như không biết gì.
Cho đến ngày thứ ba, đoàn người đứng ở một ngã rẽ, Thiệu Thanh Viễn hỏi hắn ta muốn đi đâu, Đái Văn Hoắc hỏi hắn: “Hai con đường này ngươi đã đi qua rồi à?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Bên trái đi rồi, còn bên phải chưa đi qua.”
Đái Văn Hoắc liền nói: “Vậy đi bên phải đi.” Hắn cười cười: “Nói không chừng có thứ tốt.”
Thiệu Thanh Viễn không có ý kiến, bên trái hắn đi qua rồi, không có nhiều dược liệu lắm. Vừa vặn lần này đi hướng bên phải tìm thử xem, biết đâu lại có thể tìm thấy Bạch Mộc Tử?
Đoàn người đi về phía bên phải, lại đi thêm một ngày nữa.
Có lẽ thời gian trôi qua cũng đã lâu, Đái Văn Hoắc bắt đầu nôn nóng.
Cố Vân Đông lại cảm thấy, hắn ăn quá nhiều thịt nên nóng trong người.
Quên đi, nể mặt mẹ hắn, lúc Cố Vân Đông nấu cháo, vẫn đưa cho hắn mộ phần. Nếu không lúc hắn trở về hắn cáo trạng cô thì làm sao bây giờ? Làm cô xấu hổ với Đái phu nhân.
Nhưng mà vào buổi tối, cô vẫn nói chuyện của Đái Văn Hoắc với Thiệu Thanh Viễn.
“Hắn hẳn là có việc muốn vào núi sâu, nên mới tới tìm huynh nhờ dẫn đường.”
“Ừ, ta biết.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nhưng mà hắn chưa nói, chúng ta cũng không cần hỏi, chỉ dẫn đường mà thôi, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu chỉ là không nói.”
Hắn đã sớm nhìn ra, nêu chân chính muốn vào núi săn thú, Đái Văn Hoắc không nên có phản ứng như vậy.
Dừng một chút, Thiệu Thanh Viễn còn nói thêm: “Muội còn nhớ chuyện Tần Văn Tranh tìm ta hay không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, sao lại liên quan đến cả Tần Văn Tranh?
Cô nhíu mày suy nghĩ, một lát sau chợt nhớ ra: “Huynh nói là, chuyện mà lần trước hắn giữ một mình huynh lại nói chuyện?”