Chương 379: Tương Phản Rõ Nét
Nồi???
Nàng ta lại còn mang theo nồi? Không phải thật sự tưởng là ra ngoại thành dạo chơi chứ?
Đái Văn Hoắc tỏ vẻ chẳng thể nào lý giải nổi, không hiểu rốt cuộc trong đầu nữ nhân này suy nghĩ cái gì nữa
Cố Vân Đông động tác nhanh nhẹn bắt đầu tìm mấy cục đá dựng thành một cái lò nhỏ.
Đái Văn Hoắc nhíu nhíu mày, nhưng một người thị vệ khác là Đái Trung cảm thấy việc làm của cô nương này không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, thủ hạ đi kiếm một ít củi ở quanh đây.”
“Ừ, đi đi.”
Đái Trung đi không xa, mọi người đều ở trong tầm mắt, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần hô một tiếng.
Chờ Đái Trung đi rồi, Đái Văn Hoắc rốt cuộc không kiềm được đi về phía Cố Vân Đông.
Giọng điệu của hắn tương đối ôn hòa: “Cố cô nương, đi vào núi săn thú, còn mang theo nồi không tốt lắm đâu?”
“Sao lại không tốt? Dùng để nấu đồ ăn rất tiện.” Cô vừa nói chuyện, vừa lấy lọ gia vị trong balo ra.
Khóe miệng Đái Văn Hoắc giật giật: “Chúng ta vào trong núi sâu là để săn thú, không cần quá để ý đến việc ăn uống.”
“Lời này không thể nói như vậy, tuy rằng là vào núi, mọi thứ đều hạn chế. Dù chúng ta ở trong phạm vi hạn chế nhưng cũng nên đối xử với bản thân một cách tốt nhất đúng không? Mang nồi theo cũng chẳng làm trễ nại việc gì, ăn nhiều thịt nướng cũng có thể ăn thêm chút rau xanh cơm gì đó, lần này chúng ta còn vào núi những mấy ngày.”
Đái Văn Hoắc vừa nghe đến cơm, chẳng nhẽ nàng ta còn mang theo gạo?
Quả nhiên, thấy Cố Vân Đông lấy ra một túi gạo nhỏ, không nhiều lắm, nhưng cho thêm ít nước là có thể nấu thành cháo.
Đái Văn Hoắc bỗng không biết nói cái gì cho phải, trong lòng có chút bực bội: “Cô nương thật biết hưởng thụ.”
“Cho nên Đái công tử vì muốn chịu khổ mới vào núi?” Cố Vân Đông kinh ngạc: “Một khi đã như vậy, ta sẽ bỏ bớt gạo ra, đúng lúc cái nồi này cũng chẳng to lắm.” Đủ cô và Thiệu Thanh Viễn ăn là được rồi.
Cô quả nhiên nói được thì làm được, Đái Văn Hoắc thiếu chút nữa thì tức giận đến ngã ngửa.
Quên đi, hắn nửa câu cũng ngại nói tiếp, quay trở lại tảng đá ngồi, cầm túi nước lên uống hai ngụm, không nói chuyện với Cố Vân Đông nữa.
Không lâu sau, Đái Trung tìm được rất nhiều củi đốt quay về.
Cố Vân Đông không dùng đến, cô tự mình đi tìm mấy khúc củi khô lớn, châm lửa ở phía dưới rồi đậy nắp lại, cái nồi nhỏ phát ra tiếng ùng ục.
Lại tìm thêm hai loại rau dại ở bện cạnh, rửa sạch sẽ, sau đó xếp lên trên khăn dầu thái ra.
Chờ Thiệu Thanh Viễn và Đái Nghĩa cầm theo hai con gà rừng về, Cố Vân Đông đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ.
Thậm chí trong nồi nhỏ còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Thiệu Thanh Viễn có chút kinh ngạc: “Muội nấu cháo?” Lúc trước hắn không nhìn kỹ, nên không phát hiện cô còn mang theo cả gạo.
Cố Vân Đông nhìn nhìn gà rừng trong tay hắn, ừm, thật béo tốt.
Cô muốn cầm lấy nó, Thiệu Thanh Viễn không thả ra: “Để ta xử lý cho.”
Tuy hắn không biết nấu ăn, nhưng xử lý mấy con gà rừng thỏ hoang này không có vấn để gì, cho lên đống lửa nướng lên là ăn được.
Cố Vân Đông không nhúc nhích, Thiệu Thanh Viễn và Đái Trung cầm gà rừng đi bờ sông giết.
Trong chốc lát, đã mổ bụng, xâu lên rồi bắt đầu nướng.
Đái Văn Hoắc đến khi ngửi thấy mùi gà nướng mới chậm rãi thở ra một hơi, bắt đầu nhanh nhẹn cầm túi gia vị rắc lên trên.
Hai cái hộ vệ của hắn lấy ra mấy cái bánh bột ngô trong bao quần áo, sáng nay trước khi ra cửa hạ nhân của Thiệu gia đã nướng không ít bánh.
Bánh bột ngô khô cằn, có thể để được đến hai ngày.
Chỉ là……
Hắn nhìn Cố Vân Đông ở phía đối diện đang lấy ra hai cái chén gỗ nhỏ, bưng hai chén cháo rau dưa nóng hầm hập uống ngon lành, Đái Văn Hoắc cầm hai cái bánh, im lặng.
Không so sánh thì không sao, tại sao so rồi lại thấy thê lương thế này?
“Thiếu gia, bánh này nướng một chút sẽ mềm ngay.” Hai người hộ vệ đã đi theo hắn nhiều năm, ít nhiều cũng nhìn ra hắn không có khẩu vị.
Đái Văn Hoắc trừng mắt liếc nhìn hai tên hộ vệ kia một cái, không nhìn bên kia nữa, cúi đầu hung hăng cắn một miếng bánh.
Hắn muốn nhìn xem, Cố Vân Đông có thể cõng cái nồi kia đi được bao xa.
Thiệu Thanh Viễn cũng liếc mắt nhìn Đái Văn Hoắc, trầm giọng hỏi Cố Vân Đông: “Làm sao thế, hắn bắt nạt muội à?”
“Không có, ta chỉ không thích hắn. Ai bảo hắn không đồng ý cho ta theo vào núi sâu, vẻ mặt như thể ta đến để kéo chân.” Cố Vân Đông cười nhạt một tiếng: “Huynh ăn nhanh lên, không để phần cho hắn.”
“…… Được.” Thiệu Thanh Viễn nhìn Đái Văn Hoắc một cái, suy nghĩ, bản thân cứ ăn uống thoải mái trước mặt hắn như vậy thì cảm thấy hơi áy náy.
Vì vậy, hắn bưng cái chén gỗ nhỏ, lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Đái Văn Hoắc: “……” Sắc đẹp là sai lầm, trọng sắc khinh bạn, là hắn nhìn lầm Thiệu Thanh Viễn!!!
Cố Vân Đông suýt nữa thì không nhịn được cười ra tiếng, xé một cái đùi gà đang nướng ở bên cạnh xuống, để lên chén của Thiệu Thanh Viễn: “Ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.”
“Ừ.” Thiệu Thanh Viễn hoàn toàn đem người kia ném ra sau đầu, bình thản ăn cái đùi mà vị hôn thê mình đưa cho, tiếng húp cháo xì xụp xì xụp khiến Đái Văn Hoắc nghe thấy muốn đánh người.
Chiếc bánh bột ngô trong tay hắn càng thêm không có hương vị, Đái Nghĩa và Đái Trung ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài một hơi.
Sau khi ăn uống no say, Cố Vân Đông đem bát với nồi rửa sạch rồi cất vào túi, dáng vẻ một chút cũng không phiền toái.
Thiệu Thanh Viễn dập lửa, cho đến khi không nhìn thấy một tia lửa nào nữa, mới gọi mọi người tiếp tục đi.
Đoàn người đi càng lúc càng sâu, đường cũng càng trở nên khó đi.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Thiệu Thanh Viễn tìm vị trí trống trải dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lần này Cố Vân Đông không nấu cháo, cô lấy bánh bột ngô đặt trong bao quần áo của Thiệu Thanh Viễn ra nướng, sau đó cắt nửa con gà còn dư lại của buổi trưa thành từng miếng nhỏ, nhét vào bên trong bánh bột ngô, rồi lại cho nấm, rau dại và cả xương gà vào ninh chung với nhau, nấu một nồi canh xương hầm.
Chà, bánh kẹp thịt gà với canh quả thực là mỹ vị, quá hưởng thụ.
Đái Văn Hoắc: “……” Sở trường của nữ nhân này chắc chắn là chọc tức hắn có đúng không?
Quả nhiên ở phương diện ăn uống này nàng ta rất giỏi, bằng không cũng không khai trương được một cửa hàng bán đồ ăn, hừ.
Hắn tiếp tục gặm chiếc bánh bột ngô khô cằn, Đái Nghĩa nhanh trí, bắt chước Cố Vân Đông nhét thịt gà vào bên trong bánh.
Làm thế này thì ngon hơn nhiều, nhưng mà không có canh, cắn được hai cái thì cảm thấy vô vị.
Thiệu Thanh Viễn tiếp tục lẳng lặng quay đầu, đưa lưng về phía bọn họ.
Cơm nước xong, Đái Văn Hoắc bắt đầu dựng lều trại, lều trại của hắn là loại lều đơn giản dùng khi hành quân, rất rắn chắc dùng cũng bền.
Hắn muốn nhìn xem buổi tối Cố Vân Đông sẽ làm gì, đúng là cô có năng lực về mảng ăn uống, cũng hưởng thụ cả ngày, nhưng nhất khó khăn nhất là đi ngủ vào ban đêm đúng không?
Đái Văn Hoắc biết trước kia mỗi khi Thiệu Thanh Viễn đi vào núi sâu đều là leo lên cây ngủ tạm bợ một đêm.
Nhưng lần này sẽ vào khe núi khá lâu, cho nên Thiệu Thanh Viễn Cũng chuẩn bị lều trại.
Nhưng tối hôm qua hắn cũng thấy lều trại kia của Thiệu Thanh Viễn, thật ra chỉ là một tầng vải bố, miễn cưỡng mới ngăn được gió.
Đái Văn Hoắc lúc ấy chưa nói gì, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó để Thiệu Thanh Viễn ở cùng mình cũng giống nhau.
Nhưng mà hiện tại……
Nghĩ đến hành vi trọng sắc khinh bạn của hắn, vẫn là quên đi, tự mình chịu khổ đi thôi.