Chương 378: Không Giống Như Đã Nói.
Đái Văn Hoắc thấy sắc mặt hắn thả lỏng, kiên trì nói tiếp: “Huống chi lần này chúng ta đi tới mấy ngày, Cố cô nương mới khai trương của hàng, sẽ làm chậm trễ công việc của cô ấy, đúng không? Thêm nữa, tuy rằng hai ngươi là vị hôn phu hôn thê, nhưng vẫn chưa thành thân, nếu cha mẹ cô ấy biết ngươi dẫn cô ấy vào trong sâu, cho rằng ngươi là người không đáng tin, nhỡ đâu hôn sự này có điều biến hóa……”
Quả nhiên lông mày Thiệu Thanh Viễn nhíu càng chặt, Đái Văn Hoắc thực sự đã trọc vào chỗ ngứa của hắn.
Sau một hồi im lặng, Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng gật đầu: “Ta sẽ thuyết phục muội ấy không đi nữa.”
Đái Văn Hoắc thở phào nhẽ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được, không uổng phí công sức hắn tận tình khuyên bảo lâu như vậy.
Nhưng lúc Thiệu Thanh Viễn đến Cố gia, thì lại được báo rằng Cố Vân Đông đã đi huyện Thành.
Hắn nghĩ có lẽ cô đến Cố Ký dặn dò một số việc, nên định đợi cô ấy quay lại rồi mới nói.
Hắn cũng cần phải đi chuần bị một số thứ cần thiết để vào núi.
Nhưng mà đợi một lát là đợi đến tận giờ xuất phát sáng ngày hôm sau.
Chưa tới giờ mão( 5-7 giờ sáng), đã thấy Cố Vân Đông lưng đeo một chiếc balo leo núi lớn, tay chống một cây gậy tinh tế nhưng hơi quái dị đến Thiệu gia.
Cố Vân Đông muốn đưa cho Thiệu Thanh Viễn một cái ba lô leo núi, đáng tiếc thời gian có hạn, chỉ làm cái của cô thôi đã hơi gấp gáp rồi, nên đành phải bỏ cuộc.
Cô vừa vào Thiệu gia, đã thấy Thiệu Thanh Viễn đang buộc một cái tay nải.
Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn thấy cô. Hôm nay Cố Vân Đông mặc một thân nam trang, tóc buộc đuôi ngựa, cánh tay, cổ chân và cổ tay áo đều được thắt chặt, cả người gọn gàng sạch sẽ lưu, nhìn mạnh mẽ hiên ngang.
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn có chút không không dời đi được.
Cố Vân Đông bước lên trước, cởi cái balo trên lưng ra đặt lên bàn, hỏi hắn: “Huynh xem đi, đây là đồ muội chuẩn bị, hôm qua muội đã nhờ Tư Điềm làm giúp, không gian bên trong lớn lắm có thể chứa được rất nhiều đồ. Huynh nhìn giúp muội, xem muội đã mang đủ đồ chưa, có cần mang thêm đồ gì nữa không?”
Cố Vân Đông vẻ mặt đầy mong chờ: “Những đồ muội có thì huynh đừng mang thêm nữa, vác đi vác lại cũng mệt.”
Đái Văn Hoắc đang dựa vào cánh cửa cách đó không xa, nhìn cái ba lô to đùng kia mà sợ ngây người.
Cô nương này thật sự cho rằng bọn đi dạo chơi ngoại thành à? Đeo cái ba lô lớn như vậy không biết là lưng có chịu nổi trước khi đến chân núi không đây?
Đái Văn Hoặc nghĩ kiểu gì Thiệu Thanh Viễn cũng phải giúp cô đeo cái bao này, tự nhiên hắn cảm thấy Cố cô nương cũng không phải là nữ nhân khiến người khác bớt lo lắng nữa.
Cũng may, hôm qua hắn đã thuyết phục Thiệu Thanh Viễn không dẫn nàng ấy theo.
Đái Văn Hoắc chờ Thiệu Thanh Viễn từ chối, không ngờ Thiệu Thanh Viễn thấy biểu tình bừng bừng hứng thú trên mặt Cố Vân Đông, cùng với cái được chuẩn bị kỹ càng đằng sau, liền lập tức gật đầu nói: “Đủ hết rồi, bao lớn như thế này, để ta vác cho.”
Đái Văn Hoắc:???
!!!
Hắn không nghe nhầm chứ? Thiệu Thanh Viễn vừa mới cái nói gì đó?
Hắn thật sự đã mở miệng nói chuyện à?
Đái Văn Hoắc hít thật sâu một hơi, cảm thấy ngực có chút đau nhức, hóa ra Thiệu Thanh Viễn là người không đáng tin cậy như vậy?
Hai người đang nói chuyện trong nhà chình dường như hoàn toàn không để ý tới hắn, trực tiếp nói chuyện.
“Không cần đâu, ba lô này nhìn thì lớn nhưng thật ra rất nhẹ. Huynh nhìn xem cái này không có móc treo, chỉ có vài tầng, đã giảm bớt lực rồi, nhẹ lắm, nếu không huynh đeo thử xem?”
Vừa nói cô vừa giơ balo lên, còn đặt tay ở bên trong, cất vài thứ quan trọng vào trong không gian, sau đó kéo quai balo đeo lên bả vai Thiệu Thanh Viễn.
“Rất nhẹ đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc, đúng là chẳng có tí sức nặng nào cả, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như chỉ thêm một lớp da.
Cố Vân Đông tháo balo xuống: “Hoặc là huynh đeo balo, muội đeo tay nải của huynh. Hoặc là muội đeo balo, huynh đeo tay nải.”
Thiệu Thanh Viễn bất lực, cái tay nải chật ních của mình còn nặng hơn cái bao của muội ấy rất nhiều, đương nhiên là hắn sẽ không đổi cho cô.
Cố Vân Đông bây giờ mới hài lòng, đeo balo lên lưng, quay đầu nhìn gương mặt như bị táo bón của Đái Văn Hoắc.
“Đái công tử, có vấn đề gì không?”
Đái Văn Hoắc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, cười ha ha hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Không có vấn đề gì hết!!”
Ngay sau đó xoay người, dẫn hai hộ vệ rời đi trước.
Cố Vân Đông nghi ngờ liếc nhìn bóng lưng Đái Văn Hoắc, quay sang hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Hắn bị làm sao thế?”
“Chắc là do hôm nay dậy sớm quá.” Thiệu Thanh Viễn mặt không đổi sắc trả lời.
Cố Vân Đông đột nhiên bừng tỉnh, cho nên đây là bị gắt ngủ?
Cố Vân Đông lắc đầu, bấy giờ mới đeo ba lô cùng Thiệu Thanh Viễn đi ra cửa.
Đoàn người rất nhanh đã đến chân núi, trời vẫn còn sớm, sương sớm nặng nề. Nhưng cách đó không xa đã có không ít thôn dân đang làm việc ở đồng ruộng, nhìn thấy đoàn người Thiệu Thanh Viễn cũng không nói gì.
Cố Vân Đông một thân nam trang, kể cả nhìn từ xa cũng không rõ cô là ai.
Sau khi mọi người vào núi, thấy xung quanh không có ai, Thiệu Thanh Viễn mới vươn tay ra, nắm lấy tay Cố Vân Đông đi về phía trước.
Đái Văn Hoắc đi đằng sau, âm thầm hừ lạnh một tiếng, hắn đã nói rồi dẫn nữ nhân theo chính là gánh nặng.
Không thể tin tưởng được Thiệu Thanh Viễn nhìn thì cương quyết sắc sảo, thế mà cũng không qua được ải mĩ nhân, để mặc cho vị hôn thê của mình càn quấy.
Dọc theo đường chẳng ai nói câu nào, một tay Cố Vân bị Đông Thiệu Thanh Viễn nắm lấy, một tay chống quải trượng, trên lưng ba lô không có đồ vật gì, nên bước chân đi rất nhẹ nhàng.
Ban ngày dần trôi qua, mấy người đã đi sâu vào trong núi, thời tiết dần trở nên nóng lên, đường cũng khó đi hơn rất nhiều.
Đái Văn Hoắc nhìn bước chân Cố Vân Đông vẫn nhẹ nhàng như cũ, không nhin được có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đến bây giờ nàng ta vẫn không rên lên một tiếng, thậm chí ngay cả nước cũng chưa uống.
Ngược lại là hắn, tuy rằng thể lực cường hãn, thân thủ tốt, nhưng không có nhiều cơ hội vào núi lắm, nhiều nhất cũng chỉ là cùng mẫu thân tổ mẫu đi chùa miếu ở ngoại ô thỉnh thoảng leo núi mà thôi, mấy ngọn núi kia còn có bậc thang, so với đường núi chênh vênh bụi cỏ sinh trưởng lộn xộn dưới chân quả thực khác nhau như trời với đất.
Đái Văn Hoắc không cảm thấy mệt, nhưng đi lại có chút vất vả, trên người cũng không có gánh nặng gì hết, hắn là thiếu gia, đồ vật tùy thân đã có hộ vệ cầm cho.
Chờ đến giữa trưa Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy một vị trí khá bằng phẳng gần hồ nước, rốt cuộc lên tiếng nói: “Trước tiên nghỉ ngơi một chút, ăn gì đó rồi lại đi tiếp.”
Đái Văn Hoắc tỏ vẻ tán đồng, những người khác đương nhiên không ý kiến.
Thiệu Thanh Viễn tháo tay nải trên lưng để xuống mặt đất, tìm một tảng đá để Cố Vân Đông ngồi: “Ta đi săn hai con gà rừng, muội ở lại đây chờ ta.”
“Được.”
Đái Văn Hoắc vội nói, “Để Đái Nghĩa Đái Trung đi.”
Hai người hộ vệ của hắn lập tức đứng lên, Thiệu Thanh Viễn lại nói: “Không cần, ta hiểu rõ nơi này, rất nhanh sẽ quay trở lại thôi.”
Nói xong Thiệu Thanh Viên đeo cung tên lên lưng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Đái Văn Hoắc đưa ra mắt ra hiệu với Đái Nghĩa, người kia nhanh chóng cùng đi.
Cố Vân Đông cười như không cười nhìn hắn một cái, trải qua nửa ngày trời cô coi như là đã nhìn ra, Đái Văn Hoắc này rất có ý kiến với việc mình theo bọn họ vào núi.
Nhưng cũng chả sao, cô ngồi xổm xuống, mở balo, lấy ra hai cái nồi nhỏ từ bên trong, mang ra hồ rửa qua.
Đái Văn Hoắc: “……”