Chương 377: Thiệu Thanh Viễn Ngươi Không Có Nguyên Tắc
Cố Vân Đông đứng ở cửa, chờ Đồng Thủy Đào kéo xe ngựa lại đây.
Bởi vậy khi nhìn thấy người nọ, cô kinh ngạc nhìn hắn đi vào sân nhà Thiệu Thanh Viễn, Thẩm Tư Điềm đứng bên cạnh cô hơi nhíu mày lại.
“Đây là ai? Còn mang theo hai người hộ vệ, có phải là đến gây phiền phức cho Thiệu công tử không?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Không biết.”
Cô nghĩ một lúc, rồi bảo Thẩm Tư Điềm: “Cô nói với Thủy Đào một tiếng, tạm thời không đi huyện thành nữa, ta sang Thiệu gia xem một chút.”
Thẩm Tư Điềm gật đầu, Cố Vân Đông bước nhanh về phía Thiệu gia.
Hai hộ vệ đang canh giữ trước cửa Thiệu gia ngay lập tức cản cô lại.
Cố Vân Đông trợn tròn mắt: “Công tử nhà các ngươi đến nhà người khác làm khách, còn muốn chặn cả chủ nhà?”
Hai tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau: “Ngươi là…… Chủ nhà?”
Cố Vân Đông gật đầu, đang định quát to, thì nhìn thấy A Miêu chạy ra ngoài: “Cô nương, mau vào đây.”
Cố Vân Đông lườm hai tên hộ vệ một cái, rồi đi vào trong.
Cô vừa đi vừa hỏi A Miêu: “Đái công tử tới tìm Thiệu đại ca làm gì?”
“Đái công tử nói là tới đây làm khách, dự định rủ công tử cùng vào núi đi săn.”
Săn thú??
Thiếu gia tri phủ này rảnh rỗi thế à? Ngàn dặm xa xôi từ phủ thành chạy tới thôn Vĩnh Phúc chỉ để đi săn với Thiệu Thanh Viễn? Cô có nghe nhầm không.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến bên ngoài nhà chính, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện bên trong dần biến mất, người bên trong theo sau Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài.
“Sao thế? Không phải muội nói muốn đi huyện thành sao?”
“Muội thấy Đái công tử tới, nên tò mò muốn qua đây nhìn xem.”
Đái Văn Hoắc nhận ra cô, nghe thấy vậy cười: “Cố cô nương, đã lâu không gặp, mẹ ta ngày nào cũng nhắc tới cô nương, mong ngóng Cố cô nương trở về phủ thành. Hôm nay ta cũng gạt bà ấy đến đây, bằng không mẹ ta mà biết được nói không chừng cũng muốn theo ta đến đây tìm Cố cô nương.”
“Đái công tử cứ nói đùa, ta nghe nói ngài muốn cùng Thiệu đại ca đi vào núi.”
“Đúng vậy.” Đái Văn Hoắc trả lời: “Lần trước ta nghe Liễu công tử nói Thiệu Thanh Viễn thường xuyên vào núi, chẳng những có thể đánh hổ, mà còn có thể vào núi sâu như đi dạo hoa viên. Cho nên ta muốn cùng hắn vào núi xem thử, Cố cô nương sẽ không từ chối, phải không?”
Cố Vân Đông nghe vậy sờ sờ cằm, núi sâu à?
Câu cuối cùng của Đái Văn Hoắc chỉ là muốn hỏi đùa một chút thôi, không ngờ cô nghe xong lại đột nhiên trầm mặc, dáng vẻ như thể đang thật sự suy xét.
Khóe miệng Đái Văn Hoắc co lại: “Không phải cô nương thật sự không chịu chứ?”
Cố Vân Đông nhướn mày, đột nhiên cười nói: “Núi sâu à, sao ta lại không chịu chứ? Nhưng mà ta cũng muốn đi cùng.”
Đái Văn Hoắc: “……”
Thiệu Thanh Viễn nhăn mày: “Muội muốn đi?”
“Ừ.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày càng chặt, hiển nhiên là không đồng ý.
Đái Văn Hoắc nói: “Cố cô nương, thế không tốt lắm đâu? Lần này chúng ta vào núi, có khi năm sáu ngày cũng chưa ra được, vất vả lắm. Một cô nương yểu điệu như cô nương, chưa nói tới nguy hiểm nhưng chắc chắn phải chịu không ít khổ cực.”
Quan trọng nhất chính là, sẽ kéo chân bọn họ lại.
Bọn họ lại không phải dạo chơi đạp thanh ngoại thành.
Cố Vân Đông tủm tỉm cười nhìn Thiệu Thanh Viễn, người nọ đầu hàng sau một giây, thở dài nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Đái Văn Hoắc đột nhiên xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Mới thế đã đồng ý? Người này cũng không có nguyên tắc quá rồi?
Sắc mặt Đái Văn Hoắc không tốt lắm, còn muốn nói cái gì đó, Thiệu Thanh Viễn đã chặn lại: “ Giờ Mẹo sáng sớm ngày mai xuất phát.”
Cố Vân Đông lập tức gật đầu: “Vậy muội trở về chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ tới tìm huynh.”
Nói xong vội vàng chạy về Cố gia.
Cô nói chuẩn bị tức là thật sự chuẩn bị. Cố Vân Đông đã từng vào trong núi, lần trước lúc gặp được lợn rừng, xem như đã vào biên giới của núi sâu.
Nhưng mà lúc nãy Đái công tử nói sẽ đi ít nhất năm sáu ngày, nghĩa là muốn đi sâu vào trong.
Vậy nên chuẩn bị thêm không ít đồ.
Cố Vân Đông có không gian, kể cả mang theo xe ngựa di chuyển cũng chẳng có vấn đề gì, đáng tiếc trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn nên kiềm chế một chút, không thể quá khoa trương.
Cô dự định mang theo balo leo núi, đa số đồ thì đặt hết trong không gian, còn ba lô gì dùng để che chắn.
Chỉ là Cố Vân Đông không khéo tay lắm, nên tìm kiếm mảnh vải bố trong phòng đến nhờ Thẩm Tư Điềm hỗ trợ.
Cô khoa tay múa chân miêu tả hình dạng cái ba lô, Thẩm Tư Điềm trong lĩnh vữ này rất thạo nghề, rất nhanh đã bắt tay vào làm.
Cố Vân Đông tính toán nếu sinh hoạt ở nơi hoang dã, thì nhất định phải có lều trại, nếu không ban đêm đi ngủ rất phiền phức..
Trong không gian của cô đã có mấy cái lều trại lớn, chỉ là không thể sử dụng.
Nghĩ một chút, cô lại cầm thêm tấm vải bạt ra ngoài, nhờ Giang thị may giúp cái lều đơn giản. Giang thị đang mang thai, Cố Vân Đông không cho nàng ấy làm mấy việc nặng nhọc nữa, nhưng nếu chỉ thêu thùa thì không thành vấn đề.
Túi và lêu trại đã đâu vào đấy, Cố Vân Đông mới bắt đầu chuẩn bị một ít đồ ăn.
Thực ra đồ ăn không phải là vấn đề gì lớn, bọn họ vào núi săn thú, sẽ không thiếu thức ăn.
Chuẩn bị thêm một cái túi nước, nước trong núi trong suốt, cũng không thiếu nước uống.
Ống đánh lửa ô che mưa cần phải có một cái, dược trị ngoại thương nội thương cũng không thể thiếu, Thiệu Thanh Viễn nhất định sẽ chuẩn bị cái này, Cố Vân Đông chỉ cần để mấy cái này trong không gian là được.
(*Người Trung Quốc thời xưa gọi là “hỏa chiết tử” 火折子: Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên)
Còn có quần áo mũ bao tay, thời tiết ngày càng lạnh, vào trong núi chắc chắn sẽ lạnh hơn nữa.
Bộ đồ ăn…… Có nên mang theo không?
Cố Vân Đông nhìn nhìn đống đồ mình định mang đi, quyết định cầm theo một cái nồi nhỏ lúc trước nhờ người khác làm, thêm mấy đôi đũa và cái muỗng.
Thế này đúng thật giống như dạo chơi ngoại thành, hy vọng Đái Văn Hoắc không nói thêm cái gì.
Nếu hắn bất mãn, cô sẽ không đưa đồ cho hắn dùng, chỉ có hắn chịu thiệt thôi.
Cố Vân Đông đoán không sai, Đái Văn Hoắc đúng là không vui.
Cố Vân Đông vừa đi, hắn liền đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, hỏi: “Ngươi thật sự định dẫn theo nàng ấy vào trong núi sâu? Nàng ấy là nữ tử, dáng vẻ yểu điệu, chỉ sợ còn chưa vào núi đã than khổ, chẳng nhẽ đến lúc đấy chúng ta lại phải đưa nàng ấy về?”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Vân Đông không giống như nữ tử khác, sẽ không phát sinh mấy tình huống mà ngài nói.”
“Ta đương nhiên biết Cố Vân Đông không giống như nữ tử khác.” Nếu không đã không mở được cửa hàng lớn như vậy, còn làm cha mẹ hắn tín nhiệm như thế. “Cho dù là như thế, nàng ấy cũng là nữ tử, bên trong núi sâu có rất nhiều rắn, sâu, chuột, nhất định sẽ sợ hãi đúng không?”
“Muội ấy không sợ.” Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Thân hủ Vân Đông rất tốt.”
Đái Văn Hoắc xem như đã hiểu, trong mắt người này, vị hôn thê của mình có ngàn tốt vạn tốt, sẽ không có nổi một điểm xấu.
Hắn cảm thấy nếu còn nói thêm cái gì nữa, chỉ sợ Thiệu Thanh Viễn sẽ phát cáu.
Nhưng……
Hắn vẫn cảm thấy không nên đưa Cố Vân Đông đi cũng, bởi vậy nghĩ một chút, quyết định thay đổi cách nói.
“Được, ta biết Cố cô nương rất lợi hại, vào núi sâu cũng không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta là hai đại nam nhân, hơn nữa ta còn mang theo hai người hộ vệ, bốn cái nam nhân và một nữ nhân, có phải có rất nhiều chỗ bất tiện hay không?”
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy quả thật cũng có vài phần đạo lý.