Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376. Sau Này Sẽ Dưỡng Lão Cho Đại Tỷ.

Chương 376. Sau Này Sẽ Dưỡng Lão Cho Đại Tỷ. Chương 376. Sau Này Sẽ Dưỡng Lão Cho Đại Tỷ.

Chương 376: Sau Này Sẽ Dưỡng Lão Cho Đại Tỷ.

Đồng An đã phát bao lì xì xong, cũng thuận tiện đề cập đến chuyện tăng tiền công.

Mọi người đều rất cao hứng, Cố Vân Đông cũng yên tâm.

Chỉ chốc lát sau, Vân Thư và Nguyên Trí đã tan học trở về.

Hai tiểu tử kia nghe nói cô ở nhà, ngay cả túi xách trên lưng cũng chưa kịp buông xuống, liền giống như gió xông vào.

"Đại tỷ, đại tỷ, tỷ đã trở về."

"Biểu tỷ, mấy người cậu cả có khỏe không?"

Hai người trong nháy mắt chạy đến trước mặt cô, sau đó lại đồng loạt dừng lại, miễn cho đụng vào người cô.

Cố Vân Đông lại tiến lên ngồi xổm xuống, mỗi tay ôm lấy từng đứa: "Có nhớ đại tỷ không?”

"Có ạ." Hai người ngoan ngoãn gật đầu, hai tròng mắt đều sáng lấp lánh.

Cố Vân Đông cầm khăn lau mồ hôi cho bọn chúng, lập tức đứng dậy dắt bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi của bọn chúng đi vào trong phòng.

"Đại tỷ ở phủ thành có mua quà cho hai đứa, lại đây xem một chút."

Vân Thư lập tức vui mừng nhảy dựng lên.

Sau khi nhìn thấy lễ vật Cố Vân Đông tặng, ánh mắt càng sáng lấp lánh mở miệng: "Đại tỷ thật sự là đại tỷ tốt nhất trong lịch sử, rõ ràng người đã đẹp như vậy, tâm địa còn thiện lương. Đi phủ thành mở cửa hàng kiếm tiền rất vất vả, còn phải nhớ mua quà cho bọn em. Nguyên Trí biểu ca, chúng ta sau này nhất định phải hiếu thuận đại tỷ, dưỡng lão cho đại tỷ.”

Nguyên Trí gật gật đầu theo.

Cố Vân Đông: "..."

Dưỡng lão cái đầu ngươi, chờ ta già rồi, thằng nhóc ngươi cũng không còn trẻ nữa, thu hồi lòng hiếu thảo của ngươi lại được không?

Tại sao cô lại cảm thấy một thời gian không gặp tiểu gia hỏa này, nó cái gì cũng có thể nói, còn có thể vỗ mông ngựa.

Tần Văn Tranh này rốt cuộc đã dạy cái gì vậy?

Cố Vân Đông mua lễ vật đều là đồ chơi nhỏ ở phủ thành, vốn dĩ có nghĩ tới mua cho bọn chúng bút mực, giấy các loại, về sau ngẫm lại thôi quên đi, đọc sách đã mệt mỏi như vậy, lễ vật vẫn nên thích hợp để thư giãn thoải mái.

Trò chơi xếp hình cửu liên hoàn này, vừa vặn có thể cho bọn chúng thả lỏng, rất tốt.

Chờ sau khi hai người bỏ cặp sách xuống, không hưng phấn như vậy nữa, Cố Vân Đông mới cùng bọn chúng tán gẫu tình hình gần đây.

Hai tiểu tử kia hình như đối với quá trình Cố Đại Giang tiến vào thư viện Thiên Hải như thế nào rất có hứng thú, Cố Vân Đông liền đem quá trình kể lại một lần.

Hai người nghe đến đặc biệt mê mẩn, Vân Thư càng cảm thán nói: "Cha thật sự quá thông minh, Nguyên Trí biểu ca, huynh nói nếu hai người chúng ta tương lai cũng muốn đi thư viện Thiên Hải, hiệu trưởng cũng ra đề khó như vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Hơn nữa chẳng may ông ấy đã có được bài học từ cha đệ, vậy chắc chắn về sau sẽ ra đề khó khăn hơn.”

"Nói không chừng đến lúc đó sẽ hỏi đệ, biểu tỷ cùng cậu cả, mợ cả, còn có biểu muội Khả Khả đều rơi xuống nước, đệ phải cứu ai trước."

Vân Thư nặng nề gật đầu: "Xem ra từ giờ trở đi đệ sẽ suy nghĩ vấn đề này."

Suy nghĩ một chút lại lắc đầu: "Không đúng, từ giờ trở đi đệ nên cố gắng học tập, đến lúc đó đệ có thể nói cho hiệu trưởng, bốn người đệ đều cứu."

Cố Vân Đông: "..."

Đệ có thể thực tế hơn một chút không? Hiệu trưởng chỉ cần ăn no rồi đợi học sinh mới tới lại vắt óc nghĩ ba đề bài khó sao? Như vậy không phải ông ấy sẽ bị hói hết đầu?

Nhưng Vân Thư cảm thấy, chuyện này hiện tại suy nghĩ rất thực tế, gọi là phòng ngừa trước khi chuyện xảy ra, đem tất cả khả năng đều suy xét vào mới được.

Vậy vạn nhất, vạn nhất hiệu trưởng muốn liều mạng đến hói đầu cũng muốn làm khó mình thì sao?

Dù sao ông ấy đã không chiếm được tiện nghi ở chỗ cha, không chừng liền nghĩ đến làm khó con trai ông ấy.

Cố Vân Đông thế nhưng lại cảm thấy, thằng bé nói có đạo lý??

Thôi đi, không cần quản nữa.

Cố Vân Đông lắc lắc đầu, liền thấy Thiệu Thanh Viễn đi vào, huynh ấy tới ăn cơm tối.

Nhưng mà nói đến ăn cơm tối, Cố Vân Đông đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cố Vân Đông gọi hai người Vân Thư đang suy nghĩ tới.

"Tỷ nghe nói hai ngày nay hai đứa luôn chạy vào phòng bếp, muốn tự mình nấu ăn?"

Vân Thư ngược lại thừa nhận rất dứt khoát: "Đúng vậy.”

“Đang yên đang lành, hai đứa chạy vào phòng bếp làm gì?”

"Cuối tháng chính là sinh nhật của Khả Khả, Khả Khả thích ăn, đệ liền nghĩ, đệ muốn nấu đồ ăn ngon cho muội ấy."

Hắn là ca ca, lần trước đã trải qua một sinh nhật cả đời khó quên, đến phiên Khả Khả, hắn cũng muốn cho muội muội một món quà sinh nhật thật bất ngờ.

Cố Vân Đông sửng sốt, lập tức bật cười: "Ý tưởng rất tốt, nhưng đệ tuổi còn nhỏ, phải chú ý an toàn, lúc ở trong phòng bếp, phải có người lớn nhìn.”

Cô không phản đối đứa nhỏ vào phòng bếp, không nói đến Vân Thư, đến Khả Khả, cô cũng để cho con bé làm chút chuyện trong khả năng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có người lớn ở cùng, bằng không nếu phát sinh nguy hiểm thì người khác cũng trở tay không kịp.

Vân Thư dùng sức gật gật đầu: "Đệ biết, đệ đáng yêu như vậy đương nhiên biết tiếc chính mình mà. Đúng rồi đại tỷ, tỷ chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Khả Khả vậy? Tỷ phải nói với đệ trước, miễn cho chúng ta trùng nhau.”

"Sẽ không trùng." Cố Vân Đông xoa đầu thằng bé một cái, sau đó dẫn đến nhà ăn ăn cơm.

"Đại tỷ biết làm nhiều thứ, làm thêm mấy thứ là được."

Sinh nhật của Cố Vân Khả vào cuối tháng này, sinh nhật Cố Vân Đông vào tháng sau, sinh nhật hai chị em rất gần nhau.

Sinh nhật Dương thị vào cuối năm, cả nhà chỉ có Cố Đại Giang là nửa đầu năm.

Đối với lễ vật của Khả Khả, Cố Vân Đông cũng đã sớm nghĩ ra.

Ba người đi tới phòng ăn, Thiệu Thanh Viễn cũng đã lấy giỏ đen trong góc ra.

Vân Thư và Nguyên Trí nhìn thấy Đại Hắc đều sửng sốt một chút: "Chó lớn? Đại tỷ, sao nhà ta lại có chú chó lớn như vậy?”

"Đây là Đại Hắc." Cố Vân Đông nói với bọn chúng về chuyện Đại Hắc.

Ánh mắt hai người nhìn Đại Hắc trong nháy mắt liền thay đổi: "Đại Hắc là công thần, là anh hùng, về sau chúng ta nhất định phải đối tốt với Đại Hắc.”

"Ngoan, ăn cơm trước."

Có Cố Vân Đông ở đây, hai tiểu tử kia và Thiệu Thanh Viễn, ba người ăn không dừng được, ước chừng ăn hai chén lớn mới dừng lại.

Ngày hôm sau, chính là ngày Cố Vân Đông đưa ra quyết định cuối cùng cho những người được ở lại làm việc.

Lần này chuẩn bị tuyển năm mươi người, như vậy xưởng đã có một trăm công nhân làm lâu năm, xưởng cũng đủ lớn, dung nạp một trăm người vẫn còn dư dả.

Người đến ứng tuyển vẫn rất nhiều, so với lần trước còn nhiều hơn, dù sao lần này tuyển người, thời gian dài thì không nói, những thôn phụ cận gần xa, đều biết đãi ngộ của xưởng Cố gia tốt như thế nào.

Nhất là những người có người thân, bạn bè là người thôn Vĩnh Phúc, người truyền người, nhanh chóng trở nên nóng hổi.

Nhưng Đồng An trước đó đã sàng lọc được tám mươi người, Cố Vân Đông từ trong tám mươi người này tuyển ra năm mươi người là được.

Nửa ngày cũng đủ rồi, Cố Vân Đông rất nhanh đã quyết định những người được chọn.

Lần này thôn dân từ xa đến cũng không ít, cũng may trong xưởng vốn đã chuẩn bị phòng ở, có thể để cho những người không tiện về nhà ở lại nghỉ ngơi.

Khi việc tuyển dụng đã xong, các người làm đều trở về chuẩn bị, ngày hôm sau đến làm việc.

Khi họ đến, áp lực của phân xưởng trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều. Nhóm người Đồng Bình vận chuyển hàng hóa đến phủ thành cũng không còn khoanh tay bó gối nữa, thu hoạch trái cây cũng là một xe lại một xe.

Chuyện phân xưởng bận rộn xong, Cố Vân Đông đang nghĩ ngày khác đi huyện thành thăm Tần Văn Tranh, nhưng đột nhiên có một xe ngựa đến thôn Vĩnh Phúc.

Xe ngựa trực tiếp dừng ở trước cửa viện Thiệu Thanh Viễn, một vị quý công tử từ bên trong đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment