Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375. Phát Lì Xì, Tăng Tiền Công.

Chương 375. Phát Lì Xì, Tăng Tiền Công. Chương 375. Phát Lì Xì, Tăng Tiền Công.

Chương 375: Phát Lì Xì, Tăng Tiền Công.

Cố Vân Đông nhìn một vòng, phát hiện mọi người tuy rằng về mặt tinh thần không tệ, nhưng thân thể quả thật rất mệt mỏi.

Cô biết trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều rất cố gắng, rất vất vả, vì để cho hàng hóa trong cửa hàng luôn đầy đủ, ai cũng không được nghỉ ngơi.

Mọi người vì phân xưởng mà dốc toàn lực, làm cho Cố Vân Đông rất cảm động.

Nhất là khi nhìn thấy hàng dự trữ trong kho phía sau, cô càng xúc động.

Bởi vậy sau khi đi ra liền hướng về phía mọi người nói: "Trong khoảng thời gian này vất vả mọi người rồi, chờ qua hai ngày nữa những người làm mới thuê tiến vào, mọi người có thể thoải mái hơn một chút. Để cảm ơn tất cả mọi người vì những nỗ lực mà mọi người bỏ ra trong những ngày này, ngày mai ta sẽ thưởng cho mỗi người một phong bao để chúc mừng, mong mọi người không chê ít”.

" A..." những công nhân trong xưởng lập tức hoan hô lên, ngay cả chút mệt mỏi trên người cũng đều quét sạch.

"Cô chủ, chúng ta không chê ít, một văn tiền cũng được."

"Cô chủ, chúng ta không vất vả, có thể làm việc trong xưởng, cô không biết chúng ta vui mừng thế nào đâu."

"Đúng vậy cô chủ, trong xưởng này đồ ăn rất ngon, ta cũng không nỡ về nhà."

"Cô chủ yên tâm, chúng ta khẳng định sẽ không để cho hàng hóa trong cửa hàng bị thiếu, cho dù người mở thêm một cửa hàng nữa, chúng ta cũng có thể cung cấp được."

"Đúng vậy đúng vậy, cô chủ làm ăn phát đạt mới tốt."

Mọi người ngươi một lời ta một câu, nói rất náo nhiệt, đều là cam tâm tình nguyện.

Cố Vân Đông nghe được như vậy, trong lòng từng đợt ấm áp dâng lên, những người này luôn dùng ngôn ngữ mộc mạc nhất, biểu đạt tình cảm chân thành nhất, nhưng lại phi thường đáng yêu.

Nụ cười trên mặt Cố Vân Đông không ngừng mở rộng: "Vậy thì cám ơn mọi người, mọi người có năng lực như vậy, không tăng tiền công thì quả thực không được”.

"Ồ." Một tiếng, thanh âm so với vừa rồi còn hưng phấn hơn.

So với bao lì xì, đương nhiên là tăng tiền công càng làm cho người ta hưng phấn kích động hơn.

Có người thậm chí còn trực tiếp hô một tiếng: "Chúng ta còn có thể làm thêm một trăm năm nữa.”

Dưới chân Cố Vân Đông lảo đảo một trận, thiếu chút nữa đứng không vững, cô cười nhìn về phía người vừa nói chuyện, lắc đầu một cái rồi đi ra ngoài.

Cô thực sự trở về chuẩn bị bao lì xì và tăng tiền công cho họ.

Kỳ thật trước kia có tăng tiền công một lần, hiện tại đa số người trong xưởng một tháng đều có tám trăm văn tiền công.

Ví dụ những người như tiểu quản sự, đã được một lượng bạc rồi.

Hai vợ chồng Tăng gia chính là một người một lượng bạc.

Lần này tăng tiền công, những người khác đều tăng lên một lượng, tiểu quản sự một lượng hai, xem như mỗi người tăng hai trăm văn đi.

Còn có bao lì xì, một người năm trăm văn, mua chút đồ ăn ngon cho mọi người.

Cố Vân Đông bảo Đồng An chuẩn bị tiền bạc, không đợi đến ngày hôm sau, buổi tối hôm đó liền trực tiếp phát xuống.

Đồng An vừa ra khỏi cửa không bao lâu, Thẩm Tư Điềm liền trở về, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm.

Nhìn thấy Cố Vân Đông ở nhà, nàng còn sửng sốt một chút, lập tức rất nhanh mỉm cười: "Cô đã trở lại rồi à? Ta nghe nói cửa hàng phủ thành mở rất tốt, rất náo nhiệt phải không? Thím Dương và Khả Khả đều ổn chứ? Kha biểu cô đâu?”

Cố Vân Đông thở dài một hơi, kéo cô ấy ngồi xuống một bên: "Thoạt nhìn hình như cô so với trước khi ta đi còn tiều tụy hơn rất nhiều, đã xảy ra chuyện gì, có gì muốn nói với ta không?"

Thẩm Tư Điềm cúi đầu, đột nhiên cười khổ một tiếng: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là các người đột nhiên đi phủ thành. Trong nhà này thoáng cái vắng vẻ hơn rất nhiều, ta nhất thời có chút không thích ứng.”

Cố Vân Đông mới không tin: "Chúng ta là bằng hữu, đã là bằng hữu với nhau, bất kể là vui hay là không vui, đều có thể kể cho nhau nghe. Tư Điềm, cô có thể thử nói cho ta biết, ta sẽ cho cô một chút chủ ý?”

Thẩm Tư Điềm ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, thế nhưng lại có một loại cảm giác muốn dựa vào.

Rõ ràng, chính mình so với nàng còn lớn hơn, nhưng hình như cũng không có tác dụng gì.

Nàng hơi cúi đầu, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Ta gần đây, quả thật gặp phải chút khó khăn.”

Nói xong, Thẩm Tư Điềm đem một bộ thêu trong hành lý bên người lấy ra: "Bộ thêu này ta mất hơn hai tháng mới thêu xong, vốn tưởng rằng có thể bán được giá tốt, ai biết..."

Giá tiền bị ép cũng thôi đi, cùng lắm thì nàng không bán bộ này.

Nhưng ai biết mấy ông chủ cửa hàng vải ở huyện thành thông đồng với nhau, những đồ thêu khác của nàng cũng không bán được.

Bởi vậy, nàng phải đến thị trấn.

Nhưng, những tiệm vải trên trấn cũng không quá lớn, bộ thêu này của nàng cũng không bán được, chỉ có thể tiếp nhận những món đồ nhỏ như thêu khăn.

Cứ tiếp tục như vậy, khi nào nàng mới có thể kiếm đủ bạc, sống độc lập một mình bên ngoài?

Nàng cũng không thể cả đời dựa vào Cố gia chứ?

Cố Vân Đông nghe vậy không nhịn được hung hăng nhíu nhíu mày, nếu như cô nhớ không lầm, đa số tiệm vải trong huyện thành đều do Bành gia mở?

Có thể làm cho mấy cửa hàng liên hợp lại, hơn phân nửa đều là chưởng quỹ Bành gia mới đúng.

Bành Trọng Phi chính là một tên cặn bã, những thuộc hạ của hắn cũng không phải thứ tốt.

Cố Vân Đông có thể đi tìm Bành Trọng Phi, nhưng kỳ thật cô cũng không quá muốn có liên quan đến Bành gia. Có lẽ Bành Trọng Phi cũng vậy, dù sao mỗi lần gặp mình thì hắn cũng không có chuyện tốt.

Cố Vân Đông mở bộ thêu của Thẩm Tư Điềm ra, ánh mắt đột nhiên sáng lên, rất kinh diễm.

"Thêu đẹp như vậy, sợ là có thể bán được giá tốt đi."

Thẩm Tư Điềm cũng nghĩ như vậy, đây là tâm huyết của nàng, đáng tiếc...

Cố Vân Đông nhìn lại nhìn, cười nói: "Nếu người trong huyện thành không biết nhìn hàng, vậy thì cầm đi phủ thành đi.”

“Phủ thành?”

"Đương nhiên, nếu cô không đi phủ thành, ta có thể giúp cô cầm đi đến đó bán." Cố Vân Đông nói: "Dù sao hiện tại ở phủ thành ta cũng có cửa hàng, phải thường xuyên qua lại. Cho dù ta không rảnh, mấy người Đồng Bình cũng phải thường xuyên giao hàng đến cửa hàng, cô bảo hắn hỗ trợ mang qua cũng được. Với tay nghề này của cô, không lo bán không được."

Thẩm Tư Điềm động lòng, chỉ là: "Thế có phải quá phiền phức cho cô hay không."

“Điều này có gì đâu mà phiền phức, chỉ là việc thuận tiện mà thôi. Nếu cô sợ phiền phức, lúc ta tìm cô giúp đỡ, cô đừng từ chối là được. "

“Ta đương nhiên sẽ không từ chối." Thẩm Tư Điềm vội vàng mở miệng.

"Vậy không phải là được rồi sao? Tư Điềm, ta thấy sau này cô cứ thêu những loại đồ lớn này, bán ra được giá, so với việc cô thêu khăn tay hay túi tiền đều tốt hơn nhiều.”

Thẩm Tư Điềm cũng nghĩ như vậy, chỉ là lúc trước mới tới thôn Vĩnh Phúc, trong lòng không yên tâm.

Bộ thêu này là bức lớn đầu tiên nàng thử, đáng tiếc khắp nơi đều gặp phải những cản trở, rất bị đả kích.

Cố Vân Đông đã bắt đầu trầm tư nghĩ xem bức thêu này nên bán cho cửa hàng nào, trong khoảng thời gian ở phủ thành, cô cũng đã đi qua mấy cửa hàng.

Đang nghĩ, Đồng An đã trở lại.

Nhìn thấy Thẩm Tư Điềm ngồi trong phòng chính, hơi ngẩn ra, lập tức cúi đầu xuống.

Thẩm Tư Điềm nhìn thấy hắn, vội vàng đứng dậy, có chút mất tự nhiên nói: "Vân Đông, ta, ta về phòng trước, cô có việc gì cứ nói trước đi.”

Nói xong liền vội vàng rời đi, lúc Cố Vân Đông ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng nàng ấy.

Cô hơi nhíu mày một chút, sao lại cảm thấy Tư Điềm vẫn có việc gạt mình?

Có điều thôi vậy, mỗi người chung quy cũng có chút bí mật nhỏ, nếu nàng ấy không muốn nói, chính mình cũng không nên miễn cưỡng.

Cô đem bức thêu này cất đi, lúc này mới nhìn về phía Đồng An.

Bình Luận (0)
Comment