Chương 374: Có Thai
Cố Vân Đông đi rửa tay, bảo Đồng Thủy Đào chăm sóc tốt cho Đại Hắc.
Thiệu Thanh Viễn cũng đi về trước, hắn muốn đem cây dược liệu mà A Trư mang về cho hắn xử lý thật tốt.
Mấy người ở trước cửa Cố gia thấy Cố Vân Đông đi ra liền có ý muốn tiến lên nói vài câu, trong đó có người muốn vào xưởng Cố gia làm việc liền bị Đồng An đẩy ra ngoài.
Nhưng mấy người đối mặt với Đồng An cũng không dám lớn tiếng phản bác, nhìn thấy Cố Vân Đông càng không dám mở miệng.
Bởi vậy chỉ có thể nhìn hai người này đi càng lúc càng xa.
Đồng An vừa đi vừa kể lại những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng này.
“Thiếu gia và biểu thiếu gia ở học đường học tập đều rất tốt, mấy ngày trước bài kiểm tra văn chương đầu tháng của thiếu gia còn đứng trong ba vị trí cao nhất, thiếu gia vô cùng cao hứng. Còn nói lần sau lấy hạng nhất sẽ được nhận phần thưởng của phu tử.”
“Biểu thiếu gia cũng rất chăm chỉ đọc sách cũng có tiến bộ rất lớn.”
Hắn không nói Biển Nguyên Trí dành được hạng mấy, có lẽ là không quá cao.
Cái này trong lòng Cố Vân Đông hiểu rõ, dù sao cũng nhập học muộn, nền tảng cũng yếu, với thằng bé mà nói, có thể theo kịp bài giảng của phu tử đã là một việc khá khó khăn.
“Nhưng hai ngày nay rất kỳ lạ, thiếu gia và biểu thiếu gia vẫn luôn ở phòng bếp nói muốn học nấu ăn. Chúng ta khuyên như thế nào cũng vô dụng, hỏi lý do cũng không nói.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, Vân Thư và Nguyên Trí vào trong phòng bếp? Hành động này là sao vậy?
Xem ra phải chờ sau khi hai đứa nhỏ đi học về rồi hỏi kỹ một chút.
“Trong nhà mọi việc đều ổn, còn có chị dâu lại có thai.”
Cố Vân Đông dừng lại, ngạc nhiên lẫn vui mừng hỏi: “Thật sao?”
“Ừm, hôm qua mới vừa mời đại phu xem qua.”
“Đây chính là chuyện vui đáng để ăn mừng.” Đồng gia không có nhiều con, thế hệ của Đồng Thủy Đào chỉ có một mình nàng, nàng cũng đã lớn như vậy nhưng vẫn không có huynh đệ tỷ muội.
Lúc trước Đồng An chịu quá nhiều thương tổn, cũng không biết sau này còn có thể lại cưới vợ sinh con hay không.
Cho nên Đồng gia có hỉ còn không phải là chuyện đại hỉ sao?
Đoán chừng chờ Tiểu Đào Tử biết cũng sẽ vui đến phát điên.
Đồng An nói xong tình hình ở Cố gia mới nói đến chuyện của những người trong thôn Vĩnh Phúc.
Tăng gia hiện giờ cuộc sống càng ngày càng tốt, huynh đệ nhà mẹ đẻ trước kia không thường xuyên qua lại với Đổng thị nhưng thời gian gần đây cũng đặc biệt siêng năng hơn, nhất là hôm qua xưởng Cố gia tuyển nhân công, cơ hồ là dựa vào Tăng gia không đi.
Đáng tiếc, tuy rằng Đổng thị tính tình không đủ mạnh mẽ nhưng cũng là người có nguyên tắc. Biết huynh đệ nhà mẹ đẻ là dạng người gì, nếu giới thiệu vào xưởng sẽ mang phiền toái đến cho Cố Vân Đông.
Vì thế huynh đệ của Đổng thị mắng bad là bạch nhãn lang không có lương tâm, hiện tại phát đạt có tiền liền quên mất huynh đệ nhà mình, chỉ nghĩ đến việc sống tốt cho bản thân, sau này sẽ bị trời đánh chết.
Sau đó đã bị Tăng Hổ nhanh chân cầm gậy đuổi ra ngoài.
Quả thực hiện tại cuộc sống Tăng gia càng ngày càng tốt, hai vợ chồng Tăng Hổ đều ở xưởng Cố Vân Đông làm việc, ruộng đất trong nhà vốn không nhiều lắm cũng đã cho thuê.
Hai vợ chồng làm việc rất chăm chỉ nên tiền công ngày càng tăng.
Tăng Gia đã đi học ở một trường tư ở thôn bên cạnh, theo ý định của Tằng Hổ thì chờ thêm hai năm nữa cũng đưa Tăng Nhạc qua đó, tiền nhập học của trường tư thục đó không cao. Tuy rằng cho cả hai đứa nhỏ đọc sách sẽ có chút vất vả, nhưng hiện giờ cuộc sống Tăng gia càng ngày càng tốt cho dù vất vả một chút cũng không sao.
Tăng Nguyệt là con gái nên không thể đi học vì vậy cô bé ở nhà giúp đỡ làm việc. Nhưng mỗi ngày Tăng Gia từ trường trở về đều sẽ dạy nàng biết chữ. Bản thân Tăng Nguyệt cũng rất chăm chỉ, thường xuyên chạy đến Cố gia thỉnh giáo Thẩm Tư Điềm về việc thêu thùa.
Nhắc đến Thẩm Tư Điềm, Cố Vân Đông không khỏi hỏi một câu: “Cô ấy đi đâu rồi? Lúc trở về ta cũng không thấy người.”
Sắc mặt Đồng An trong nháy mắt hiện lên một tia mất tự nhiên.
Cố Vân Đông không chú ý vẫn đi về phía trước.
Đồng An lúc này bước chân mới nhanh thêm vài bước nói: “Hôm nay nàng ấy đi huyện thành, đi mua bán đồ thêu.”
“Phải không? Gần đây cô ấy bán đồ thêu như thế nào?”
Đồng An vội cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chuyện này, ta cũng không, không rõ lắm.”
Cố Vân Đông liền gật gật đầu không hỏi thêm nữa, dù sao nam nữ cũng có sự khác biệt, quả thực Đồng An không tiện hỏi chuyện riêng của Thẩm Tư Điềm.
Cô nghĩ xong lại hỏi sang chuyện khác, Đồng An nhẹ thở ra một hơi, lúc này mới tiếp tục nói tiếp.
Hiện tại Tăng gia càng ngày càng tốt, nghe nói sang năm sẽ tu sửa lại nhà một chút, dự định xây thêm hai phòng, đến lúc đó cho mấy đứa nhỏ mỗi người một phòng.
So với Tăng gia mà nói thì Thạch gia đã trải qua nhiều sự thay đổi lớn hơn.
Chưa kể đến việc vợ chồng Thạch gia giúp Cố Vân Đông quản lý vườn trái cây tiền công đương nhiên không ít, hơn nữa hiện tại Thung Tử đã lên làm chưởng quầy của cửa tiệm, những sự thay đổi của Thạch gia mắt thường cũng có thể thấy được.
Trong khoảng thời gian này Thạch gia đã sửa chữa lại phòng ở, hơn nữa Lan Hoa Nhi và Khương Bảo mới vừa đính hôn sang năm sẽ xuất giá. Nhưng Lan Hoa Nhi lại chưa có một khuê phòng chân chính thuộc về mình, vợ chồng Thạch gia muốn lúc cho nàng xuất giá sẽ thật vẻ vang cho nên nơi đầu tiên sửa chữa lại chính là khuê phòng của Lan Hoa Nhi.
Bây giờ Lan Hoa Nhi đã được định ra, nhưng Thung Tử lại vẫn chỉ một mình.
Vợ chồng Thạch gia rất sốt ruột, hàng xóm thân thích bằng hữu càng nhìn chằm chằm vào Thung Tử giống như nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ, hận không thể trói hắn về làm con rể.
Đây chính là chưởng quầy, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành chưởng quầy trong cửa tiệm lớn ở huyện thành, thật sự có tiền đồ. Hơn nữa tính tình của vợ chồng Thạch gia cũng rất tốt, không mạnh mẽ, cô em chồng lại chuẩn bị xuất giá, còn sửa chữa lại nhà mới, vậy con gái nhà ai mà được gả cho hắn không phải là được hưởng phúc sao?
Nhưng Thung Tử sống chết không vui, trong nhà nói nhiều hắn liền dứt khoát không trở về, hơn mười ngày nay có một nửa thời gian là ở lại cửa tiệm huyện thành, có chuyện gì thì để Trần Tiến Tài hỗ trợ chuyển lời.
Cố Vân Đông nghe xong có chút dở khóc dở cười, Thung Tử chính là nam nhân kiểu sự nghiệp, một lòng nhào vào công việc, cũng không dễ dàng.
Nhắc đến Trần Tiến Tài, Đồng An đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Phương thị còn trở về thôn Vĩnh Phúc sau đó chạy đến nhà trưởng thôn làm ầm ĩ lên, coi như tình cảm cuối cùng với Trần gia đã mất.”
“Bà ta đã làm cái gì?”
“Bà ta nói Tưởng Vĩnh Khang kia đối xử với bà không tốt, mỗi ngày đều đánh chửi bà ta, muốn trưởng thôn giúp đỡ để ly hôn với hắn. Chỉ là lập trường của thôn trưởng khá khó xử, thứ nhất bà ta không phải người nhà mẹ đẻ Phương thị, cũng không phải người nhà mẹ chồng của bà ta, Phương thị cũng không còn là người của thôn Vĩnh Phúc nữa, làm sao có thể quản chuyện của bà ta nên liền để cho bà ta đi tìm nhà mẹ đẻ mình. Phương thị thấy ông ấy không chịu hỗ trợ liền mắng ông ấy không có lương tâm, liên tục hắt nước bẩn lên người ông ấy.”
Kết quả Chu thị không nhịn nổi liền tiến lên tát Phương thị hai cái sau đó hai người liền đánh nhau.
Sau đó cũng không biết như thế nào, Phương thị không cẩn thận đụng trúng con trai mười hai tuổi của Trần Tiến Tài, con của hắn bị đập đầu vào cửa khiến cả nhà đều hoảng sợ.
May thay đại phu nói không có gì trở ngại, lúc này mới làm người Trần gia thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng xem như hoàn toàn phân rõ giới hạn với Phương thị, từ nay về sau coi như không quen biết người này.
Cố Vân Đông nghe xong đã tràn đầy cảm xúc, Phương thị này thật biết tìm đường chết, đường càng đi càng xa.
Trong khi nói chuyện hai người đã tới trước cửa xưởng Cố gia.
Nhìn thấy Cố Vân Đông bước vào, mọi người trong xưởng đều lần lượt chào hỏi cô, thoạt nhìn tất cả đều rất vui vẻ.