Chương 399: Huynh Nghĩ Thế Nào.
Cố Vân Đông gật đầu: "Được, về nhà.”
Đoàn người ra khỏi phòng riêng, ngồi xe ngựa trở về thôn Vĩnh Phúc.
Dọc theo đường đi cô có chút không yên lòng, Cố Đại Giang cũng nhìn ra, chắc chắn là lúc đi ra ngoài cô đã gặp phải chuyện gì.
Rất muốn hỏi một chút, nhưng lúc này trong xe ngựa đều là hài tử, dù sao cũng phải đợi về đến nhà mới được.
Chờ đến Cố gia, Cố Đại Giang mới ôm tiểu cô nương đã ngủ xuống.
Vân Thư và Nguyên Trí cũng đang ngủ trưa trong xe ngựa, nghe được tiếng vang liền không nhịn được dụi dụi mắt, sau khi tỉnh lại mới mơ mơ màng màng đi xuống.
Không đợi xe ngựa bị kéo vào, Cố Vân Đông liền vội vàng bỏ lại một câu: "Con đi tìm Thiệu đại ca có việc."
Cố Đại Giang vừa định lên tiếng hỏi thăm: "..."
Được rồi, xem ra việc con bé không yên lòng có liên quan đến Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông tiến vào Thiệu gia, mới phát hiện Thiệu Thanh Viễn không có ở nhà.
Hỏi A Miêu mới biết được, Thiệu Thanh Viễn nghe nói có một đại phu y thuật phẩm đức không tệ bị một y quán đuổi ra ngoài, hắn vội vàng đi tìm đại phu kia, đến lúc đó sẽ mở một tiệm thuốc và cho hắn ta làm đại phu ở đó.
Cửa hàng thuốc Thiệu Thanh Viễn mua ở phủ thành tương đối lớn, vị trí lại tốt.
Vốn định từ từ thuê, qua một hai năm lại mở.
Nhưng Cố Vân Đông phát triển quá nhanh, hắn cũng không thể lười biếng. Hơn nữa hiện tại vừa vặn có đại phu thích hợp xuất hiện, dược liệu bên hắn cũng đã thu được không ít, cửa hàng phủ thành ngược lại cũng có thể chuẩn bị mở.
Cố Vân Đông nghe xong hơi nhíu mày, muốn đi tìm, nhưng ngay cả A Miêu cũng không biết nhà đại phu kia ở đâu, bởi vậy cô chỉ có thể chờ ở Thiệu gia.
Chờ đến tối.
Lúc Thiệu Thanh Viễn vào cửa vẻ mặt vui mừng, hiển nhiên chuyện rất thuận lợi.
Ai biết A Miêu lại nói cho hắn biết Cố Vân Đông chờ hắn một buổi chiều, Thiệu Thanh Viễn lập tức bước nhanh hơn, vội vàng vào cửa.
"Vân Đông, làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Vân Đông ra ngoài nghênh đón, nghe vậy thì gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
Thiệu Thanh Viễn kéo cô ngồi trở về: "Nào, ngồi xuống chậm rãi nói, có phải gặp phải phiền toái gì không?"
“Người gặp phiền toái không phải là muội, là huynh."
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười nói: "Không có việc gì, có phiền toái chúng ta giải quyết là được rồi, không có gì phải sợ.”
Cố Vân Đông nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái: "Huynh đừng coi thường, phiền toái này liên quan đến Đào gia.”
Trong nhà chính không có ai, nhưng đám người A Miêu đều ở trong sân.
Cố Vân Đông vẫn lôi hắn vào trong phòng, đem những lời mình nghe lén hôm nay nói lại một lần.
Thiệu Thanh Viễn nghe xong không khỏi nhíu mày.
"Huynh nghĩ thế nào?" Cố Vân Đông hỏi.
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu Đào Hành cấu kết với tên cướp kia, xem ra hắn có quen biết tên cướp kia. Lần trước Đái Nghĩa đặc biệt nhìn chằm chằm người kia, hẳn là có kết quả, có thể biết tên cướp kia là ai. Hơn nữa tên cướp kia có thể làm cho Đái Văn Hoắc nhanh chóng ra roi thúc ngựa trở về, sợ là thân phận có chút vấn đề. Vừa lúc, nếu Đào Hành quen biết hắn, không chừng có thể xuống tay từ Đào Hành bên này, ta thấy việc này, trực tiếp nói cho Tần Văn Tranh là được, hắn khẳng định biết làm như thế nào, những chuyện khác chúng ta cũng không cần quản nhiều. "
Cố Vân Đông: "…" Thật sự bị hắn làm cho tức chết.
"Ai nói với huynh chuyện tên cướp?" Người này rốt cuộc có nghe được trọng điểm hay không?
Cô phẫn hận véo hắn một cái: "Muội nói chuyện Đào Phong tìm huynh.”
Đào Phong muốn tìm Thiệu Thanh Viễn, đây mới là chuyện cô muốn nói.
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt một chút, cười nói: "Tìm thì tìm, không có việc gì.”
“Sao lại không có việc gì, chẳng may tìm được thì sao?”
"Tìm được thì thế nào? Chẳng lẽ Đào gia còn có thể lấy mạng ta? Mục đích của bọn họ là đè ép ta không cho ta sống tốt, như thế mới có thể bảo đảm Đào gia phú quý dài lâu. Nhưng bây giờ ta đã lớn mạnh như vậy, họ còn có thể tìm ai tới đè ép ta. Huống chi, vừa rồi không phải muội cũng nói, Đào Hành cùng tên cướp kia cấu kết, nếu Tần Văn Tranh biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, ta sợ cái gì?”
Cố Vân Đông nhìn bộ dạng của hắn, thật sự không thèm để ý Đào gia, cũng mặc kệ bọn họ có thể tìm tới cửa hay không.
Quả thật, nếu dựa theo ý tứ Đào gia, ngược lại không đến mức muốn mạng Thiệu Thanh Viễn. Nhưng...
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hắn: "Sao huynh lại không rõ, nếu huynh bị Đào Phong tìm được, vậy mọi người đều biết huynh là người Đào gia. Đào Hành kia cấu kết với bọn cướp, không chừng còn làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, chẳng may toàn bộ Đào gia đều bị kéo vào, đến lúc đó nếu Đào gia bị trị tội, huynh cũng trốn không thoát.”
Đầu năm nay không giống hiện đại, chuyện một người làm một người chịu căn bản không tồn tại.
Một người phạm tội, cả gia tộc thậm chí cả cửu tộc cũng sẽ bị liên lụy vào.
Nếu Thiệu Thanh Viễn và Đào gia không có quan hệ, vậy lúc nãy ở huyện thành cô đã trực tiếp đi tìm Tần Văn Tranh báo cáo, làm sao phải quản chuyện sống chết của Đào gia?
Nhưng hiện tại không được, Đào gia xảy ra chuyện, nói không chừng Thiệu Thanh Viễn cũng bị liên lụy.
Nhất là dưới tình huống Đào Phong còn đang tìm hắn, quỷ mới biết hắn ta rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu manh mối.
Cố Vân Đông cúi đầu, gắt gao nhíu mày.
Một lát sau mới nói: "Không được, chuyện Đào Hành cùng tên cướp kia quen biết, tạm thời không thể nói cho Tần Văn Tranh. Ít nhất, ít nhất phải đảm bảo an toàn của huynh trước đã, nhưng phải làm thế nào đây?”
Cố Vân Đông bắt đầu trầm tư, sắc mặt đặc biệt ngưng trọng.
"Trong một gia tộc có người phạm tội, những người khác cũng phải chịu tai họa theo, luật pháp này cũng quá vô nhân đạo. Hiện tại không biết Đào Hành làm chuyện xấu đến mức nào, rốt cuộc chỉ một mình hắn gặp họa, hay là tất cả mọi người phải chôn cùng. Chúng ta chỉ có thể chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, phải suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể tách riêng huynh ra, không bị liên lụy không?”
Cô vuốt cằm, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau lại nhíu mày: "Trừ phi huynh lập công lớn, có thể làm cho Hoàng Thượng khoan hồng. Đại công, đại công... Sớm biết vậy lúc trước đã lấy danh nghĩa của huynh để báo cáo phương pháp tinh luyện đường trắng, loại công lao cải thiện dân sinh này, hơn nữa quan hệ giữa huynh và Đào gia thủy hỏa bất dung, Hoàng Thượng lại là người nói đạo lý, chắc chắn sẽ không trị tội huynh.”
Nhưng bây giờ không được, cô sớm đã báo danh lên hoàng thượng.
Nếu hiện tại thay đổi, đó chính là tội khi quân, chẳng những không giúp được Thiệu Thanh Viễn, nói không chừng sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Vậy chúng ta có thể làm gì đây?
Hoàng thượng để ý nhất là cái gì, dân sinh, quân sự, văn hóa...
Phương diện quân sự ngược lại có thể lấy thuốc nổ, thuốc nổ này trong tận thế đã sớm không bị hạn chế nữa rồi, tang thi nhiều như vậy, súng và đạn không đủ dùng, không ít người vì bảo vệ tính mạng đã tự mình chế thuốc nổ.
Khi đó ai nắm giữ thêm một loại bản lĩnh, người đó có thể sống thêm vài ngày.
Cố Vân Đông ban đầu cũng không biết, nhưng có một lần đi theo một tiểu đội đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, có gặp qua, uy lực ngược lại cũng bình thường, không có khí thế quét ngang thiên quân trong tưởng tượng, nhưng nổ hai tang thi thì không thành vấn đề.