Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400. Vân Đông, Thanh Viễn Ở Trong Phòng

Chương 400. Vân Đông, Thanh Viễn Ở Trong Phòng Chương 400. Vân Đông, Thanh Viễn Ở Trong Phòng

Chương 400: Vân Đông, Thanh Viễn Ở Trong Phòng

Cố Vân Đông đã thử làm một lần, hiện tại trong không gian vẫn còn cất giữ mấy món đồ này.

Nhưng không được, thứ này uy lực quá lớn, thời đại vũ khí lạnh tiến hóa thành vũ khí nóng, rất dễ dàng tạo điều kiện cho phần tử hiếu chiến. Lấy thứ này ra, sẽ ảnh hưởng nghiêng trời lệch đất, không thể làm.

Hơn nữa lấy tình huống hiện giờ của bọn họ, nói không chừng còn không thể tự bảo vệ mình.

Cố Vân Đông đem suy nghĩ này đánh bay, quân sự không thể đụng vào, như vậy chỉ có dân sinh và văn hóa.

Phạm vi này rất lớn, cô phải cẩn thận suy nghĩ về nó.

Chính xác nên làm gì?

Cố Vân Đông cau mày, trong đầu thiếu chút nữa thắt thành một cái nút. Phía sau lưng bỗng nhiên có một luồng nhiệt truyền đến, sau đó cả người cô được Thiệu Thanh Viễn ôm vào lòng.

Thiệu Thanh Viễn ôm chặt cô, giống như ôm cả cuộc sống, cả thế giới của hắn.

Trên mặt đều là ý cười, trái tim lại chua xót tê dại, cả người bị cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có bao vây.

Giọng của hắn cũng không nhịn được mà trầm xuống: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

Cố Vân Đông hơi quay đầu: "Sao lại không cần suy nghĩ nhiều? Không biết Đào Phong đã tra được..."

Miệng đột nhiên bị chặn lại, Cố Vân Đông bất ngờ mở to hai mắt.

Hôn, hôn cô?

Thiệu Thanh Viễn vừa chạm vào liền rời ra, khóe môi còn lưu lại xúc cảm mềm mại của cô, khiến hắn có chút luyến tiếc.

Nhìn bộ dáng sững sờ của cô, ánh mắt Thiệu Thanh Viễn trở nên sâu thẳm, hắn vội vàng dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là vẫn ôm chặt lấy cô.

"Đem toàn bộ chuyện này nới với Tần Văn Tranh là được, chúng ta không rõ Đào gia phạm tội thế nào, Tần Văn Tranh khẳng định biết. Trong lòng hắn có tính toán, sẽ biết bây giờ nên làm cái gì.”

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy trực tiếp đem chuyện phiền não giao cho Tần Văn Tranh mới là giải pháp tốt nhất, hơn nữa, bọn họ tố cáo Đào Hành, coi như cũng là công lao chứ?

Lúc trước dẫn Đái Văn Hoắc vào núi sâu, vạch trần bộ mặt thật của bọn cướp, cũng có công của bọn họ.

Cố Vân Đông nghe xong cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, vô ý thức mím môi, nghĩ tại sao hắn mới hôn một cái liền rời đi? Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng nghe Thiệu Thanh Viễn nói, cô vẫn sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi hắn: "Huynh định nói cho hắn biết thân thế của mình?"

“Chuyện này có gì mà giấu diếm, ta đã không thèm để ý."

Trước kia hắn giữ kín như bưng, vì sợ nếu Cố Vân Đông biết, cũng coi hắn là sao chổi tránh không kịp.

Nhưng hiện tại, không sao cả, chỉ cần cô ấy vẫn đứng bên cạnh mình, cái nhìn của những người khác không quan trọng.

Cố Vân Đông ngẩn người một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Vậy ngày mai chúng ta đi tìm Tần Văn Tranh?”

"Ừm, chúng ta cùng đi." Thiệu Thanh Viễn hơi siết chặt cánh tay, thấp giọng nói,

"Muội không cần suy nghĩ nhiều, có người sẽ thay chúng ta quan tâm.”

Hắn một chút cũng không thấy ngượng ngùng khi làm phiền Tần Văn Tranh, người có năng lực luôn phải làm việc nhiều, dù sao hắn ta cũng là một trạng nguyên, là thiên tài, không thành vấn đề.

Cố Vân Đông không hiểu sao lại có chút đồng tình với Tần Văn Tranh, cô cười cười, tay đặt lên cánh tay đang ôm bên hông mình của hắn, nhẹ nhàng vặn một cái.

Thân thể Thiệu Thanh Viễn hơi cứng đờ, không nhịn được lại cúi đầu.

Ngoài cửa lúc này truyền đến giọng của Cố Đại Giang: "Vân Đông, Vân Đông có phải con ở đây không?”

Hai người đang ôm nhau đột nhiên tách ra, Cố Vân Đông theo bản năng bắt đầu sửa sang lại tóc tai quần áo của mình.

Chờ sau khi cô nhìn không có gì khác thường, Cố Đại Giang cũng đã đứng ở ngoài cửa phòng.

Giọng của ông hàm chứa tức giận hỏi A Miêu: "Ngươi nói hai người bọn chúng ở trong phòng?”

A Miêu muốn đánh chết mình, nhất thời nhanh miệng, nói những lời không nên nói.

Hắn vội vàng giải thích: "Hình như cô nương có chuyện rất quan trọng muốn nói với công tử. "

"Quan trọng đến nỗi phải vào phòng? Thiệu Thanh Viễn này..."

Cố Đại Giang còn chưa nói hết, cửa phòng trước mặt đột nhiên bị kéo ra, Cố Vân Đông cười đứng trước mặt ông.

Cố Đại Giang lập tức nghẹn lại, vội vàng đánh giá hai người từ trên xuống dưới.

Ngay sau đó, vẻ mặt đề phòng nhìn Thiệu Thanh Viễn, hình như... Không có gì bất thường.

Nhưng sắc mặt ông vẫn rất khó coi, hỏi: "Hai đứa đang nói cái gì?"

Cố Vân Đông tiến đến bên tai Cố Đại Giang nhỏ giọng nói: "Nói chuyện liên quan đến thân thế Thiệu đại ca, không tiện để cho người khác biết, con nhất thời nóng nảy đã kéo người vào trong phòng.”

Thân thế của Thiệu Thanh Viễn, chuyện này Cố Đại Giang ngược lại biết.

Trách không được lúc nãy trên đường về nhà sắc mặt con gái khó coi như vậy, hơn nữa con gái ông lại chủ động kéo người về phòng???

Vậy Cố Đại Giang cũng không tiện nói cái gì, ngữ khí cũng thoáng hòa hoãn rất nhiều, hỏi: "Vậy nói xong rồi?”

"Vâng, nói xong rồi."

"Đã tìm ra giải pháp?" Lúc trước nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của con bé, chứng tỏ nhất định là gặp phải vấn đề nan giải.

Nhưng hiện giờ sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, vậy hẳn là đã thương lượng xong.

Cố Vân Đông gật đầu: "Tìm được rồi, chúng con tính ngày mai đi tìm Tần phu tử tâm sự.”

Cố Đại Giang ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, nếu đã không có việc gì, vậy theo cha về nhà, trễ như vậy con không cảm thấy đói sao, về nhà ăn cơm.”

"Dạ." Cố Vân Đông đáp một tiếng, đi theo phía sau cha ra cửa, lúc bước ra cửa, vẫn quay đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng nháy mắt với Thiệu Thanh Viễn.

Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn nhếch lên, cho đến khi cô đi ra khỏi cửa viện, mới xoay người lại.

Ai ngờ lúc quay đầu lại nhìn thấy A Miêu mở to hai mắt vẻ mặt hóng chuyện nhìn hắn, hình như cũng tò mò hai người bọn họ làm cái gì trong phòng.

Thiệu Thanh Viễn cảnh cáo liếc hắn một cái mới trở về phòng.

Mặc dù Thiệu Thanh Viễn nói rằng chuyện này nên nói cho Tần Văn Tranh, nhưng Cố Vân Đông cảm thấy rằng để cho an toàn, vẫn phải chuẩn bị một đường lui.

Cho dù lần này không dùng đến, tương lai không chừng cần dùng thì sao?

Vì vậy, sinh kế của người dân ... Hay văn hóa?

Một đêm nghĩ không ra giải pháp, sáng sớm hôm sau, cô vẫn cùng Thiệu Thanh Viễn đi huyện thành tìm Tần Văn Tranh.

Đại khái là gần đây học đường được nghỉ, Tần Văn Tranh nhàn rỗi hơn một chút.

Vì vậy, khi họ đến, hắn đang ngồi vẽ tranh.

Cố Vân Đông nhìn nhiều hơn hai lần, nghĩ thầm thiên tài không hổ là thiên tài, lúc này mới bao lâu, cô nói cho hắn biết điểm mấu chốt về phác họa, hắn đã nắm chắc, hiện giờ hạ bút như nước chảy mây trôi, phá lệ thuận lợi.

Tần Văn Tranh buông bút xuống, chậm rãi cất bức tranh thật cẩn thận, lại tỉ mỉ lau tay, uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn về phía hai người.

"Vô sự không lên tam bảo điện, hai người bận rộn như các ngươi đều tới, xem ra không có chuyện gì tốt."

Người này nói chuyện luôn khiến người ta chán ghét như vậy sao?

Cố Vân Đông bĩu môi, nhìn thấy hắn không rót trà cho mình, liền tự mình rót hai chén, một chút cũng không khách khí.

Khóe miệng Tần Văn Tranh giật giật: "Nói đi, ta nghe đây."

“Chúng ta tới đây quả thật có chuyện." Cố Vân Đông nói: "Một tin tức tốt, một tin xấu, ngài muốn nghe cái nào trước?”

Tần Văn Tranh: "..."

Nàng ta còn có thể có tin tốt cho mình sao?

Bình Luận (0)
Comment