Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 401 - Chương 401. Tin Tốt Tin Xấu.

Chương 401. Tin Tốt Tin Xấu. Chương 401. Tin Tốt Tin Xấu.

Chương 401: Tin Tốt Tin Xấu.

Tin tốt, tin xấu.

Tần Văn Tranh rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên nói tin xấu đi." Như vậy nghe tin tốt mới có bất ngờ vui vẻ.

Cố Vân Đông gật đầu: "Được, vậy ta sẽ nói tin tức tốt trước.”

Ngươi đang đùa ta sao?

Tần Văn Tranh nhịn không được muốn chửi bậy, ngươi hỏi cho vui sao?

Không muốn nói chuyện, hắn hừ lạnh một tiếng, ngồi ở trên ghế bộ dáng ngươi nhanh nói.

Cố Vân Đông nói: "Lần trước Đái Văn Hoắc theo chúng ta vào núi sâu, sau khi ra ngoài gặp phải chuyện bọn cướp, ngài hẳn là biết chứ?”

"Biết." Tần Văn Tranh liếc xéo bọn họ một cái, quả nhiên trong lòng hai người này đều rất rõ ràng, chỉ là không phá vỡ tầng cửa sổ giấy này mà thôi.

Cố Vân Đông gật đầu: "Như vậy, tin tức tốt chính là chúng ta có một manh mối khác về tên cướp kia.”

Tần Văn Tranh sửng sốt, mạnh mẽ ngồi thẳng người: "Manh mối gì?"

“Tên cướp kia lúc trước cướp bốn vò rượu của Đào gia, kỳ thật bị người sai khiến, người sai khiến chính là Đào nhị công tử Đào gia, Đào Hành."

Tần Văn Tranh ngạc nhiên: "Ngươi nói, nhị công tử Đào gia tìm người đi cướp rượu mà nhà mình muốn vận chuyển?”

Cố Vân Đông gật đầu, đem quan hệ phức tạp ở giữa nói một lần.

Tần Văn Tranh hiểu rõ, Đào Hành muốn đối phó Đào Phong, cho nên cấu kết với bọn cướp.

Như vậy tên cướp kia, quen biết Đào Hành.

Đào Hành, Đào gia...

Tần Văn Tranh sờ sờ cằm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Xem ra, hắn nên xuống tay điều tra từ Đào gia bên này.

Tần Văn Tranh nghĩ nghĩ, trực tiếp đứng lên, bộ dáng muốn ra ngoài tìm người làm việc.

Chỉ là vừa mới đi một bước, đã bị Cố Vân Đông kéo trở về, một lần nữa ngồi trở lại ghế.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu: "Làm cái gì?”

“Ngài nói xem?” Cố Vân Đông nghiến rang: "Nói xong tin tức tốt, đương nhiên muốn nói tin xấu.”

ồ ồ, đúng, còn có chuyện này, thiếu chút nữa quên mất.

Tần Văn Tranh tỏ vẻ, hắn một chút cũng không muốn nghe, có thể cự tuyệt hay không?

Nhưng nhìn ánh mắt của Cố Vân Đông, hắn chỉ có thể buông tha, nhận mệnh mở miệng: "Được, ngươi nói đi.”

“Vẫn là chuyện về Đào gia, chúng ta muốn ngài hỗ trợ."

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, sau đó lùi ra phía sau.

Đây là thân thế của Thiệu Thanh Viễn,vẫn nên do chính hắn nói mới tốt.

Đối diện với tầm mắt hồ nghi của Tần Văn Tranh, Thiệu Thanh Viễn đem chuyện mình làm thế nào được Lý lão gia tử nhận nuôi, làm sao biết được chân tướng, và kết quả hắn đi điều tra được nói một lần.

Tần Văn Tranh nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, hắn coi như là người có kiến thức rộng rãi, thật đúng là chưa từng nghe nói qua cha ruột cùng bà nội lại chà đạp con cháu mình như vậy.

Giết người cũng chỉ là đầu lìa khỏi cổ, hai người này lại còn muốn một hạ nhân tra tấn nhi tử cả về thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn hại, sống không bằng chết.

Chỉ vì một thầy bói nói?

Tần Văn Tranh nghe được cũng cảm thấy tức giận, Thiệu Thanh Viễn tuy rằng chỉ nói qua những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của mình, nhưng nghĩ cũng biết sẽ không dễ chịu.

Hắn gắt gao nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Ta hiểu rồi, việc này ta sẽ cân nhắc mà làm.”

Cố Vân Đông hỏi hắn: "Nếu Đào Hành đã cấu kết với tên cướp kia, vậy có thể thừa dịp bọn họ còn chưa tra được thân phận của Thiệu đại ca, bắt Đào Hành không?”

Tần Văn Tranh nhịn không được trừng mắt nhìn cô một cái: "Có chủ ý cùi bắp gì vậy? Lúc này ra tay với Đào Hành chính là đánh rắn động cỏ, chúng ta chỉ có thể điều tra Đào Hành cùng tên cướp kia rốt cuộc là có quen biết như thế nào, đến tột cùng chỉ là giao dịch tiền bạc, hay là... qua lại thân thiết. Có điều..."

Ánh mắt Tần Văn Tranh hiện lên một tia sáng, giống như muốn có chủ ý xấu.

Cố Vân Đông hứng thú: "Nhưng cái gì?"

“Các ngươi ngược lại có thể gây phiền toái cho Đào gia." Tần Văn Tranh cười nói: "Tìm thêm chút chuyện cho Đào gia làm, nhất là Đào Phong, dời đi lực chú ý của hắn, để cho hắn không có tinh lực đi tìm tung tích tam công tử Đào gia, vậy thân phận Thiệu Thanh Viễn sẽ không bại lộ.”

Vừa lúc cũng có thể tranh thủ thời gian cho hắn âm thầm điều tra một chút chuyện của Đào gia.

"Đợi đến khi chúng ta điều tra xong, sẽ nói cho các ngươi biết đến cùng nên xử trí Đào gia như thế nào. Nếu chuyện của Đào Hành liên lụy quá rộng, ngươi cũng chạy không thoát, vậy hãy nghĩ biện pháp lập công. Nếu không có gì liên quan, vậy đến lúc đó thân phận của ngươi có bại lộ hay không cũng không liên lụy đến ngươi.”

Nhưng với suy nghĩ của Tần Văn Tranh, Thiệu Thanh Viễn nhiều lần cung cấp manh mối, trong sổ công lao đã có một khoản của hắn, liên quan cũng không lớn.

Thiệu Thanh Viễn trong lòng cũng hiểu rõ: "Ngài nói tìm phiền toái, là phiền toái gì?”

"Ha ha." Tần Văn Tranh cười: "Đây chính là chuyện của các ngươi, dù sao hai người đều rất thông minh, đưa ra chủ ý khiến cho Đào gia có một chút sóng gió, ta tin tưởng không làm khó được các ngươi.”

Hắn một bộ 'Ta chỉ đưa ra chủ ý, các ngươi tự mình xử lý'.

Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc.

Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra Tần Văn Tranh có chủ ý gì, đây là nghĩ đến lúc bọn họ giúp chính mình, còn thuận tiện giúp hắn dời đi lực chú ý một chút, để cho hắn có thể thuận tiện điều tra đúng không?

Cô không muốn thấy hắn đắc ý như vậy.

Cố Vân Đông nhướng mày nói: "Không phải là để cho Đào Phong không điều tra tung tích tam công tử Đào gia sao? Việc này không khó.”

"Ồ? Ngươi đã có ý tưởng rồi?” Mắt Tần Văn Tranh lập lóe lên nhìn cô.

Cố Vân Đông quả nhiên không hổ là Cố Vân Đông, đầu óc rất nhanh nhạy.

"Đơn giản ah, để Đào Phong biết Đào Hành đang theo dõi hắn không phải được rồi sao? Mặc kệ Đào Phong vì mục đích gì mà muốn tìm Đào tam công tử, nhưng hắn làm việc khiêm tốn như vậy khẳng định không muốn bị người khác biết, nhất là Đào Hành.”

Tần Văn Tranh: "..." Nói như vậy, hình như rất có đạo lý.

Hắn vẫn giãy dụa: "Vậy ngươi định làm sao để Đào Phong biết? Cũng không thể tự mình chạy đến trước mặt hắn nói cho hắn biết, bí mật của ngươi sẽ bị tiết lộ đúng không?”

Cố Vân Đông lắc đầu: "Ta tìm người đi theo Đào Phong hai ngày, cố ý để cho hắn biết mình bị người theo dõi. Đào Phong nhất định sẽ cân nhắc rốt cuộc ai đang theo dõi mình, người bị hoài nghi đầu tiên chính là Đào Hành. Mà Đào Hành bây giờ đã có ý định sẵn lòng chờ bắt được nhược điểm của Đào Phong, chắc chắn không sốt ruột làm chuyện gì. Một người đã bị tước đoạt quyền lợi lại hận Đào Phong thấu xương như vậy mà lại thản nhiên tự đắc không muốn ngáng chân hắn, đó mới chính là không bình thường.”

Đúng vậy, Đào Phong sẽ hoài nghi Đào Hành có biết cái gì hay không, mà lại đi theo dõi mình.

Kể từ đó, Đào Phong cái gì cũng không dám làm, nhất là loại chuyện tìm kiếm tam công tử Đào gia, loại chuyện này đối với hắn mà nói là đang ngỗ nghịch, bất hiếu với cha và tổ mẫu của mình.

Hắn sẽ tạm thời dừng lại, chờ Đào Hành không gấp gáp theo dõi người nữa mới hành động.

Trong khoảng thời gian này, cũng đủ để Tần Văn Tranh điều tra chi tiết Đào gia, biết kết quả nên xử lý như thế nào.

Mẹ nó, Cố Vân Đông đúng là ma quỷ.

Tần Văn Tranh phẫn hận trừng mắt nhìn cô, vung mạnh tay, rời đi.

"Tùy các ngươi."

Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, hơi nhún nhún vai: "Đang yên đang lành phát giận cái gì, không phải muội đã đưa ra một ý kiến hay hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment