Chuơng 402: Gà Bay Chó Chạy.
Thiệu Thanh Viễn buồn cười, giữ chặt tay cô nói: "Trở về đi."
Cố Vân Đông nói được thì làm được. Đúng hai ngày sau, cô để cho A Miêu cải trang giả dạng một lượt, lén lút canh chừng trước cửa Đào gia, nhìn thấy Đào Phong ra ngoài, A Miêu liền nhanh chóng đuổi theo hắn.
Cố Vân Đông còn cố ý để A Miêu giả dạng thành người đàn ông trung niên được nhìn thấy ở tửu lâu Cẩm Tú hôm trước, dán râu vẽ thô mày, lại mặc thêm một bộ trường bào sạch sẽ, nhìn kỹ cũng không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của A Miêu rồi.
Người đàn ông trung niên kia nếu đi theo bên người Đào Hành, nói không chừng Đào Phong cũng biết.
Như thế, càng có thể khiến cho Đào Phong nhận định rằng Đào Hành đang âm thầm theo dõi hắn.
Trước kia, A Miêu là ăn mày, thủ đoạn theo dõi người khác quả thật là quá thuần thục.
Không chỉ có như thế, sau hai ngày theo dõi, A Miêu còn phát hiện có hai người cũng đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Đào Phong, chắc hẳn là người của Đào Hành.
Nhưng mà hành tung của hai người này cực kỳ che giấu. Nếu không phải A Miêu có trí nhớ tốt, trong hai ngày này thấy hai người kia ba lần, chỉ sợ cũng không thể phát hiện được.
Rất nhanh sau đó, A Miêu đã bại lộ hành tung, Đào Phong phát hiện, sai người truy bắt, xui cho hắn, thân thủ của A Miêu linh hoạt, chui tới chui lui trong ngõ hẻm, không lâu sau đó A Miêu lại chạy vào hậu viện của một tiệm cơm, thay đổi quần áo đi ra ngoài.
Gã sai vặt của Đào Phong tay không mà về, miêu tả lại bộ dạng của kẻ theo dõi cho Đào Phong nghe.
Quả nhiên, Đào Phong đã gặp mặt người đàn ông trung niên kia, trong lòng tức giận, về sau hắn ta cũng hành động cẩn thận hơn không ít.
Sau đó, Cố Vân Đông nói A Miêu rút lui, những chuyện như thế này làm vừa đủ là được.
Vài ngày tiếp theo, nghe nói đại công tử và nhị công tử của Đào gia đột nhiên một lời không hợp vung tay đánh nhau, đập phá hơn mười vò rượu trân quý được Đào gia cất kỹ trong nhà kho.
Việc này khiến cho lão thái thái Đào gia tức đến mức ngất xỉu, mắng to hai người kia là nghiệp chướng, hiện tại bà ta vẫn còn nằm ở trên giường không thể đứng lên được.
Đào lão gia tức giận đến mức đánh hai đứa con trai một trận, Đào phu nhân thấy Đào Hành mặt mũi bầm dập còn phải chịu tội thêm, ban ngày khóc sướt mướt cầu tình trước mặt Đào lão gia, buổi tối lại còn phải thổi gió bên gối.
Đào lão gia vốn thiên vị Đào Hành cho nên rất bất mãn với Đào Phong, mắng Đào Phong thân là huynh trưởng lại không biết chiếu cố đệ đệ, chẳng có tình nghĩa anh em.
Ý của Đào lão gia là muốn thu hồi quyền lợi từ trong tay Đào Phong.
Đáng tiếc sau khi ông ta điều tra rõ ràng lại phát hiện là Đào Hành khiêu khích động tay trước, cho dù ông ta có thu hồi lại quyền lợi trong tay Đào Phong cũng không có khả năng giao cho Đào Hành được, một mình Đào lão gia lại không làm nổi.
Huống chi, mấy năm nay, Đào Phong ở Đào gia cũng không phải ăn cơm trắng, hai thiếp thị được Đào lão gia sủng ái sớm đã bị Đào Phong mua chuộc, hơn nữa lợi ích và kẻ địch của hai người này giống nhau cho nên cả hai đều thổi gió bên gối với Đào lão gia.
Đến cùng đều là nhi tử nên Đào lão gia đánh cả hai 50 đại bản, chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Vì chuyện này, Đào phu nhân không ít lần lén lút thu thập hai người thiếp thị kia, trong khoảng thời gian ngắn này, Đào gia gà bay chó nhảy, đặc biệt náo nhiệt.
Đào lão phu nhân thì vẫn cứ ốm đau trên giường, hơn nửa tháng trời vẫn không thể xuống đất.
Nhưng mà, còn nghe nói là từ sau chuyện hôm đó, Đào Hành và Đào Phong đã triệt để trở mặt rồi.
Đào Hành càng nhìn chằm chằm Đào Phong, canh chừng cực kỳ cẩn thận, hắn tập trung hết tinh thần muốn nắm thóp của Đào Phong, khiến cho hiện tại Đào Phong làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Việc tìm kiếm tam công tử Đào gia, cũng bị gác lại rồi.
Những chuyện này liên tục truyền vào tai của Cố Vân Đông, tuy không được chi tiết lắm, nhưng tổng hợp lại, cô cũng có thể đoán được tình hình phát triển.
Cố Vân Đông thầm thở phào một hơi, tốt xấu gì thì Đào Phong cũng không tiếp tục tìm người rồi.
Kế tiếp cô phải ngẫm lại xem rốt cuộc làm như thế nào thì mới lập công.
Nhưng mà, vào đúng lúc Cố Vân Đông đang vắt hết óc suy nghĩ, Đồng Bình đã mang cho cô một phong thư.
Thư sao?
Đồng Bình mới trở về từ phủ thành, bức thư này hẳn là tin tức từ bên phủ thành.
Lại liếc mắt nhìn phần lạc khoản* này, được rồi, là Đái phu nhân và Nhiếp Song gứi tới.
(*Phần đề chữ, ghi tên trên bức thư, bức vẽ)
Cố Vân Đông còn tưởng rằng cửa hàng có vấn đề gì, hai người kia muốn xin ý kiến, không ngờ, câu nói đầu tiên của Nhiếp Song lại là…tỷ định mọc rễ ở thôn Vĩnh Phúc không đến phủ thành nữa sao?
Cố Vân Đông: ". . ."
Không, cô không phải, cô không có, đừng nói nhảm.
Tiếp tục xem tiếp, cũng may không có chuyện gì quan trọng, chỉ kể lại tình huống bên trong cửa hàng.
Hiện tại, tiệm trà sữa đang rất nổi đấy, quả thực đúng là nơi được tất cả tiểu thư phu nhân nhà giàu ở phủ thành thích đến nhất. Không có việc gì làm sẽ tới uống trà chiều, lượng tiêu thụ trà sữa rất cao, những món điểm tâm khác cũng rất được ưa thích.
Còn những phu nhân nhà giàu ở xa một chút thì cứ yêu cầu Đái phu nhân đến chỗ nào gần gần nhà của những người ấy mở thêm một tiệm.
Hai người Đái phu nhân và Nhiếp Song hiện tại rất bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, cho đến hôm nay mới ổn định hơn, rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là Cố Vân Đông vẫn luôn ở lại thôn Vĩnh Phúc, cũng không về phủ thành, việc này có chút không được rồi đấy.
Cố Vân Đông cũng hơi xấu hổ, được rồi, cô là một phần trong đấy, hình như cô chỉ hơi bận rộn vào mấy ngày trước khi cửa hàng khai trương, chuyện sau đó đúng là đã bỏ mặc không làm.
Cố Vân Đông gấp thư lại, Đồng Thủy Đào đứng một bên tò mò hỏi: "Tiểu thư, là mấy người Đái phu nhân viết cho tiểu thư sao? Nói gì thế?"
"Muốn ta nhanh chóng về phủ thành." Cố Vân Đông bất đắc dĩ nói.
Cô vừa nói xong lời này, liền thấy Cố Vân Thư đang ăn cái gì ở bên cạnh, 'Vụt' một cái đã chạy tới hỏi: "Đại tỷ, chúng ta sắp đi phủ thành sao? Lúc nào đi? Đệ có cần chuẩn bị cái gì không?"
Cố Vân Đông sững sờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đệ đệ, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Đột nhiên cô bỗng nhớ tới, chính mình đã đồng ý với tên nhóc này, chờ khi nào đệ ấy nghỉ sẽ dẫn đệ ấy và Nguyên Trí cùng đi phủ thành chơi, tham quan một chút.
Nhưng ai mà ngờ, cô vừa quay trở về thôn Vĩnh Phúc không bao lâu đã vào núi sâu.
Sau khi trở về lại vì chuyện của Ngưu Đản mà bị trì hoãn thêm vài ngày, sau đó lại vội vàng chuẩn bị sinh nhật cho Khả Khả, tiếp theo lại nghe nói về chuyện của Đào gia, tập trung hết tinh thần chú ý đến Đào gia.
Hôm nay, mắt thấy kỳ nghỉ học của cậu nhóc gần kết thúc, cô vẫn chưa thực hiện lời hứa.
Cố Vân Đông nhéo khuôn mặt non nớt của đệ đệ: "Đúng, sáng mai chúng ta sẽ đi phủ thành."
Ánh mắt của Cố Vân Thư sáng lên, quả nhiên lại càng thêm vui vẻ, cậu nhóc hoan hô một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm Nguyên Trí.
"Biểu ca Nguyên Trí, chúng ta có thể đi phủ thành rồi. Đệ cho huynh biết, phủ thành phủ Tuyên Hòa rất lớn đấy, tường thành cực kỳ cao lớn, 100 người như đệ xếp chồng lên nhau cũng không cao bằng. . ."
Khóe miệng Cố Vân Đông co rút, lập tức bật cười, thở ra một hơi rồi cất kỹ lá thư. Sau đấy, cô đến Thiệu gia tìm Thiệu Thanh Viễn, định nói với huynh ấy một tiếng, cũng không biết Thiệu đại ca có đi không.
Không ngờ, sau khi nghe cô nói muốn đến phủ thành, mấy người A Miêu đều cùng lúc thở phào một hơi.
Cố Vân Đông khó hiểu: "Làm gì vậy? Nhìn nét mặt của các ngươi giống như ta ở thôn Vĩnh Phúc làm cho các ngươi rất khó chịu vậy. Muốn ăn đòn đúng không?"
"Không có không có không có, tuyệt đối không có."
Mấy người kia liên tục khoát tay lắc đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông híp mắt, A Miêu mới vừa cười vừa nói: "Kỳ thật, chúng ta và công tử sớm đã muốn đi phủ thành, đây không phải. . . vẫn luôn đợi cô nương sao."
Cố Vân Đông ngẩn người, họ đã sớm muốn đi phủ thành rồi à?
"Các ngươi đi phủ thành để làm gì?"