Chương 406: Tỷ Đệ Gặp Lại.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, đi nhanh vài bước, đứng trước mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu chưa hề ngẩng lên, bởi vậy lúc trước cô cũng không chú ý nhìn xem bà ấy rốt cuộc trông như thế nào.
Cố Đại Giang lại nghe ra được giọng nói của bà ấy trong cuộc trò chuyện, suy cho cùng cũng là tỷ đệ đã nhiều năm, ông quá quen thuộc tỷ tỷ của mình.
“Đại Phượng, ngươi là Cố Đại Phượng, có phải không?”
Cố Đại Giang cũng bước nhanh lại đây, thở cũng không dám thở mạnh, ông sợ mình nhận sai, sợ hy vọng thật vất vả mới cháy lên lại bùm một tiếng bị dập tắt.
Cuối cùng, người phụ nữ hơi run rẩy chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gương mặt gầy gò ấy, dáng vẻ quen thuộc ấy khiến hai tròng mắt Cố Đại Giang trong phút chốc liền đỏ lên, toàn thân cũng run rẩy.
Cố Đại Phượng thấy rõ Cố Đại Giang, nước mắt liền rơi xuống.
“Đại, Đại Giang, ngươi, ngươi là Đại Giang sao?”
Trên mặt bà cũng biểu lộ khó mà tin được, giống như, đây hết thảy đều là một giấc mộng.
Cố Đại Phượng vươn tay, muốn chạm vào ông rồi lại không dám chạm.
Trước mặt chính là Cố Đại Giang, gương mặt giống như trước, à không, có lẽ so với trước kia khí sắc còn tốt hơn nhiều, cũng béo lên không ít.
Nhưng quần áo ông mặc trên người lại khác lúc trước như trời với đất, khiến bà cũng không dám chắc, không tin vào mắt của mình.
Một trận gió thổi tới, cũng không biết là lạnh hay là sợ mà Cố Đại Phượng đột nhiên run lên một chút.
Cố Vân Đông thấy thế, vội cởi áo choàng trên người xuống khoác lên trên người bà.
Cảm xúc ấm áp trào dâng, rốt cuộc Cố Đại Phượng cũng không nhịn được, khóc nức lên thành tiếng: “Đại đệ, ngươi là đại đệ, ngươi thật sự đại đệ của ta, ta gặp được ngươi rồi, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi... Hu hu…”
Bà khóc đến chua xót, Cố Vân Đông ôm chặt bà, cảm nhận được dưới lớp áo choàng đều là xương cốt gầy gò, cũng biết được rằng hơn một năm nay, đại cô khẳng định đã phải chịu không ít gian nan.
“Tỷ.” Cố Đại Giang cũng không khống chế được nước mắt mà nhỏ lệ: “Chúng ta cuối cùng cũng tìm được tỷ, thật sự đã tìm được tỷ.”
"Hức... Hức..." Cố Đại Phượng khóc thút thít, trong lòng có bao nhiêu ủy khuất, áp lực, thống khổ toàn bộ đều được giải phóng, làm cho bà chẳng thể nói lên lời.
Người xung quanh nhìn thấy, hai mắt nhìn nhau, chuyện gì thế này? Đây là…Tỷ đệ gặp lại ư?
Thoạt nhìn thậm chí có vài phần chua xót, nhìn cách ăn mặc của nhà này, hẳn là hoàn cảnh không tồi, nhưng coi dáng vẻ người phụ nữ kia, cũng có thể nhìn ra đã phải chịu đựng rất nhiều.
Có người nhìn bên này nhỏ giọng nghị luận, xì xào bàn tán suy đoán.
Cố Vân Đông nhíu mày, nói với Cố Đại Giang: “Cha, chúng ta lên xe ngựa trở về trước đã.”
Cố Đại Giang liên tục gật đầu: “Tỷ, đi thôi, trước tiên lên xe ngựa, bên ngoài gió lớn, sẽ lạnh.”
Cố Đại Phượng lại vừa khóc vừa bên liên tục lắc đầu: “Hu... Hu... Không, không được, tỷ phu đệ... "
Lời nói còn chưa nói xong, hơi thở tan mất, bỗng hai chân mềm nhũn, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Đại cô, đại cô người làm sao vậy?” May là Cố Vân Đông vẫn luôn đỡ bà, nếu không bà ấy đã ngã trên mặt đất rồi.
Cố Đại Giang vội bế bà lên: “Đến y quán phía trước.”
May mà, gần đó cũng có một y quán.
Cố Đại Giang vội vã ôm người vào, lớn tiếng kêu đại phu: “Đại phu, mau cứu người.”
Cố Vân Đông chỉ có thể vội vàng dặn dò Tiết Vinh dắt xe ngựa qua một bên chờ ở đó, rồi cũng gấp gáp đi theo vào.
Y quán lập tức có người đi ra, cẩn thận bắt mạch, nói: “Yên tâm, không đáng ngại, có thể là do lâu ngày chưa ăn gì, thân thể gầy yếu, hơn nữa cảm xúc quá mức kích động nên mới dẫn tới hôn mê, nghỉ ngơi một lát là được.”
Cố Đại Giang nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng nghĩ đến đại phu nói bà đã lâu ngày không ăn gì, lông mày lại cau lại.
Cũng không biết tỷ tỷ của ông hơn một năm qua rốt cuộc ở nơi nào, ngày ngày sống ra sao.
Còn tỷ phu…
Đúng, tỷ phu, Cố Đại Giang nghĩ đến mấy đồ gỗ điêu khắc. Tỷ phu ông trước kia là thợ mộc, mấy thứ đồ gỗ đó chắc hẳn là tỷ phu khắc, lúc ấy ông vì nhìn thấy mấy thứ đó mới xuống xe ngựa nhặt giúp.
Nói như vậy, tỷ phu vẫn còn sống.
Chỉ sợ rằng cũng khó sống qua ngày.
Nhưng, ít nhất là vẫn còn sống, Cố Đại Giang ít nhiều thở nhẹ ra một hơi.
Cô nhìn Cố Đại Phượng hôn mê bất tỉnh, trong lòng mười phần không yên.
“Cha, con đến tiệm cơm bên cạnh mua chén cháo, đợi lát nữa đại cô tỉnh lại cho bà ấy làm ấm bụng.” Cố Vân Đông nhỏ giọng nói.
Cố Đại Giang ngẩng đầu: “Vất vả cho con rồi.”
“Không vất vả, tìm được đại cô rồi, cái gì cũng không quan trọng bằng.” Cô cười chạy ra khỏi y quán.
Đám người bên đó đã giải tán hết, Cố Vân Đông vào tiệm cơm gần đó, gọi một chén cháo nóng, thêm mấy món nhẹ, người lâu ngày chưa ăn cơm không thể ăn đồ quá dầu mỡ, cho nên cô chỉ gọi thêm vài món xào chay với ít thịt băm.
Chờ tới khi cô đem theo hộp đồ ăn trở về, Cố đại cô vẫn chưa tỉnh lại.
Cố Đại Giang ở một bên cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cha, làm sao vậy?”
Cố Đại Giang hơi thở dài một hơi, đứng dậy kéo Cố Vân Đông đến một bên, thấp giọng nói: “Đại cô của con hiện tại như vậy, cha sợ đến lúc đó nói chuyện của Mộ Lan cho nàng ấy, khả năng sẽ chịu không nổi."
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ: “Vậy khoan hãy nói, chờ đại cô tốt lên chút, chúng ta sẽ nói cho bà ấy.”
“Aizz, cũng được, có Nguyên Trí ở đây, đại cô của con có thể kiên cường hơn một chút.”
Cố Vân Đông cảm thấy: “Thật ra cha cũng không cần quá lo lắng, từ lần chạy nạn một năm trước tới bây giờ, loại chuyện này xảy ra quá nhiều. Nay hơn một năm qua, trong lòng con sớm đã tính đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với đại cô và đại dượng."
Nói là nói như vậy, nhưng trước khi có tin xác thực còn có thể an ủi bản thân, giữ lại một tia hy vọng cuối cùng.
Cha con hai người đang nói chuyện, đột nhiên phía sau truyền tới thanh âm rất nhỏ.
Hai người vội vàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Cố đại cô đã tỉnh lại.
Bà thoạt nhìn còn có phần mờ mịt, hình như còn chưa phản ứng lại mình đang ở nơi nào, cũng không nhớ tới việc xảy ra trước khi mình hôn mê.
Chỉ là Cố Đại Giang và Cố Vân Đông cùng đứng trước mặt bà, bà mới nhẹ giọng run rẩy nói: “Ta không phải nằm mơ chứ, đại đệ, thật sự là ngươi.”
Cố Đại Giang ngồi ở một bên ghế: “Là ta, tỷ, ta là Đại Giang, tỷ không nằm mơ.”
Cố Vân Đông cũng ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Đại cô.”
“Vân Đông, là Vân Đông thật này.”
Bà duỗi tay gắt gao bắt lấy tay Cố Vân Đông.
Chỉ là so với đôi tay non mịn của Cố Vân Đông, bàn tay gầy gò của Cố đại cô dường như chỉ còn lại phần xương cốt.
Cố Vân Đông cảm thấy chua xót: “Đại cô, đại phu nói người lâu ngày không ăn gì, cháu mua cháo, ăn trước để lót bụng đã, sau đó chúng ta lại trò chuyện, được không ạ?”
Cố Đại Giang đã bày chén muỗng ra, tự tay múc một thìa đưa tới.
Khóe mắt Cố Đại Phượng ướt át, lại có chút nghẹn ngào gật gật đầu, hé miệng ăn một miếng.
Nuốt xuống miếng cháo trắng mềm mại, cả người cũng ấm áp hẳn lên.
Nhìn đệ đệ ruột trước mặt, Cố Đại Phượng lại vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Thật tốt quá, đệ đệ của bà cũng còn sống, cháu gái cũng vẫn tốt. Còn có thể gặp lại nhau như vậy, trước kia bà chưa từng dám nghĩ tới.