Chương 407: Hiện Tại Bọn Họ Là Người Chu Phủ.
Ăn cháo xong, Cố Đại Giang đỡ bà ngồi lại cho thoải mái rồi thấp giọng hỏi bà: “Hơn một năm nay, tỷ vẫn luôn ở phủ Tuyên Hòa sao? Tỷ ở chỗ nào? Tỷ phu đâu?”
Nhắc tới chồng mình, sắc mặt Cố Đại Phượng bỗng trở nên trắng bệch.
Bà lấy tay che mặt mình, giọng thống khổ nói: “Tỷ phu của ngươi, chàng... chân chàng gãy rồi.”
Đồng tử Cố Đại Giang co rút lại, chân bị gãy rồi?
Cố Vân Đông cũng cau mày thật chặt, quả nhiên, suốt thời gian qua đại cô sống thật sự quá gian nan.
Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa lưng bà, nhẹ giọng nói: “Vậy đại cô với dượng hiện giờ đang ở nơi nào? Chúng ta đưa dượng tới đây để đại phu khám xem. Tìm đại phu tốt nhất trong phủ thành này khám, đúng lúc cháu biết y quán Huệ Dân, đến y quán nhà bọn họ tìm đại phu khám thử, biết đâu có thể chữa khỏi?”
Cố Đại Phượng ngẩng đầu lên sửng sốt: “Thật không?”
Sâu trong mắt bà cháy lên một tia hy vọng: “Thật sự có thể chữa khỏi?”
Cố Vân Đông cũng không dám khẳng định chắc chắn với bà, tránh cho bà lại thất vọng: “Trước tiên cứ tìm đại phu xem xem, nếu đại phu của y quán Huệ Dân không chữa được, chúng ta sẽ đi kinh thành, rồi cũng sẽ có cách.” Ít nhất ở trong kinh thành cô cũng quen biết Tống Đức Giang.
Giọng Cố Đại Phượng run lên nhè nhẹ: “Ừ…”
“Hiện giờ dượng đang ở nơi nào? Chúng ta cùng đi đón dượng ấy?”
Có điều nhắc tới chuyện này Cố Đại Phượng lại trầm mặc cúi đầu, sau một lúc lâu mới chịu nói: “Chàng, chàng ở Chu phủ.”
Chu phủ?
Cố Vân Đông nhíu mày, họ Chu?
Cô đột nhiên sửng sốt, hạ giọng hỏi: “Đại cô nói Chu phủ, chính là Chu phủ cách đây một con phố, chủ nhân là Chu Đại Phú?”
“Đúng vậy.”
“Hai người tại sao lại ở đó?” Cố Vân Đông nhìn Cố Đại Phượng, thấy quần áo trên người bà vô cùng rách nát, dáng người cũng gầy ốm, chẳng lẽ Chu Đại Phú ngược đãi bọn họ?
Cố Đại Phượng mấy máy môi, dáng vẻ có chút khó có thể mở lời: “Bọn ta hiện giờ, là hạ nhân của Chu gia.”
Sắc mặt Cố Đại Giang và Cố Vân Đông cùng lúc thay đổi, trông ra vô cùng khó coi.
Đại cô và dượng vậy mà lại thành hạ nhân của Chu gia. Nói như vậy, sống chết sẽ đều do Chu gia làm chủ, không có nửa phần tự do.
“Đại đệ, Vân Đông, hay thôi đi, thân phận hiện giờ của bọn ta... ” Cố Đại Phượng cũng ý thức được hiện giờ so với trước kia khác biệt rất lớn, Chu phủ có tiền có thể, tuy rằng thoạt nhìn đại đệ hiện tại không đến nỗi nào, nhưng so với Chu phủ sợ là vẫn còn kém xa.
Bà biết đại đệ nhất định đau lòng vì mình, biết bà cùng chồng trong cảnh gian nan nhất định sẽ đưa bọn họ mang ra ngoài. Nhưng bằng cách nào chứ? Ở trong lòng Cố Đại Phượng, Chu phủ chính là con quái vật khổng lồ, đại đệ đối đầu với Chu phủ. Không những không có cách nào dẫn bọn họ ra ngoài, không chừng sẽ còn liên lụy đại đệ.
“Bất kể như thế nào, có thể được gặp lại các ngươi, ta đã thấy rất vui, vậy là đủ rồi.” Cố Đại Phượng quả thực rất vui vẻ, bà cho rằng đời này sẽ không thể gặp lại được người thân của mình.
Bà rât muốn hỏi Cố Đại Giang, có biết tin tức gì về nhi nữ của bà không, Mộ Lan cùng Nguyên Trí có phải đã về tới phủ Vĩnh Ninh hay không.
Nhưng hiện tại bà có phần không dám hỏi, sợ chính mình biết được tin dữ.
Cố Đại Phượng gạt đi nước mắt: “Thời gian không còn sớm, là ta âm thầm từ Chu phủ trốn ra ngoài, ta phải trở về rồi bằng không nếu bị phát hiện thì tỷ phu ngươi sẽ bị trách tội. Các ngươi về sau vẫn ở tại phủ Tuyên Hòa sao? Lần tới ta lại tìm cơ hội trốn ra, đến lúc đó đi sẽ đi thăm các ngươi.”
Bà nói xong đứng dậy muốn đi, Cố Vân Đông vội vàng giữ chặt bà lại.
“Đại cô, ngươi không cần phải quay lại đó, nếu hai người là hạ nhân của Chu phủ, chúng ta sẽ đi gặp bọn chúng mua lại khế ước kia, đến lúc đó cầm lại văn tự bán mình, lại tiêu trừ nô tịch, người một nhà có thể đoàn tụ cùng một chỗ."
Cô không hiểu vì sao đại cô lại bi quan như vậy, mua về hai hạ nhân thôi mà, bà sao lại không ôm chút hi vọng nào.
Ai ngờ Cố Đại Phượng lại lắc lắc đầu, cười khổ ra tiếng: "Nàng ta sẽ không đồng ý, sẽ không đồng ý đâu.”
Nàng ta?
Cố Vân Đông nhíu mày: "Nàng ta là ai? Chu Đại Phú?”
Nếu Chu Đại Phú không đồng ý, cô sẽ vọt tới Chu phủ đánh hắn què chân.
“Không phải, không phải Chu Đại Phú.” Ngón tay Cố Đại Phượng hơi run rẩy, sắc mặt có phần trắng bệch dường như lại khó có thể mở lời
Lúc lâu sau, bà bình tĩnh nhìn Cố Đại Giang, giọng nói đã lạc đi vài phần: “Là, là Cố Thu Nguyệt, bọn ta hiện giờ là hạ nhân của Cố Thu Nguyệt, nàng ta sẽ không đồng ý.”
Cố Đại Giang cùng Cố Vân Đông khó tin nhìn bà, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Cố Thu Nguyệt?
Cố Vân Đông lẩm bẩm: “Cố Thu Nguyệt không phải đã chết sao?” Lúc trước là Phó Minh chính miệng nói với cô, nói ngoại trừ hắn còn sống, Cố Thu Nguyệt, nữ nhi cùng cha mẹ của hắn đều đã chết trong trận đại loạn.
Hiện giờ đại cô lại nói với cô, Cố Thu Nguyệt còn sống, không những còn sống mà dường như còn thực sự sống không tệ?
Cố Đại Giang thoáng bình phục tâm tình, sắc mặt phá lệ trở nên nghiêm trọng, ông nhìn Cố Đại Phượng nói: “Tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tỷ nói rõ từ đầu đến cuối cho ta biết.”
Cái gì gọi là hạ nhân của Cố Thu Nguyệt?
Quá là hoang đường, bọn họ rõ ràng là tỷ tỷ, tỷ phu của Cố Thu Nguyệt, thế nhưng lại bán mình thành hạ nhân cho nàng ta, nàng ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?
Cố Đại Phượng nhìn sắc mặt ông trầm xuống, dừng một chút cuối cùng vẫn phải nói: “Cố Thu Nguyệt hiện giờ là thị thiếp của Chu lão gia Chu phủ."
Mẹ nó, Cố Vân Đông có chút bội phục bà ta. Cố Thu Nguyệt tốt xấu gì cũng là người đã gả đi, hơn nữa còn từng sinh hài tử, tuổi cũng không nhỏ, lão đầu thối Chu Đại Phú thế mà lại còn nạp bà ta làm thiếp?
Cố Đại Phượng kể lại chuyện của năm trước, năm trước bọn họ cùng chạy nạn đến phủ Khánh An.
Chỉ là khi sắp đến phủ Khánh An, hai vợ chồng bọn họ lạc mất con trai con gái và nhà thông gia.
Lúc đó, cái gì cũng chưa kịp nói, thậm chí cũng chưa hẹn sẽ tìm gặp ở đâu, vội vàng bảo vệ tính mạng đã không tệ rồi.
Hai vợ chồng Cố Đại Phượng chỉ có thể đi đến phủ Khánh An cách đó gần nhất, nhưng bọn họ đi trễ một bước, phủ Khánh An đã đại loạn cửa thành mở rộng.
Vợ chồng hai người thấy thế thì muốn đi đến nơi khác, ai ngờ trận đại loạn này lan đến gần cửa thành, quan binh tới chi viện phủ Khánh An đánh nhau với bọn thổ phỉ, đánh vô cùng kịch liệt.
Bọn họ không kịp tránh đi, chân Biển Hán gặp phải hoạ, bị tên thổ phỉ cưỡi ngựa chạy trốn lao tới dẫm gãy mất.
Cố Đại Phượng nhìn chồng mình đau đến chết đi sống lại, hoàn toàn rối loạn.
Biển Hán bị như vậy, bà cũng không có cách nào đưa chàng rời đi. May mắn lúc này loạn bên trong thành đã chậm rãi bình định lại, bọn thổ phỉ hoặc bị giết hoặc chạy trốn, trật tự ở bên trong thành dần dần được khôi phục.
Cố Đại Phượng liền cõng Biển Hán đang hôn mê vào thành, muốn tìm đại phu trị chân cho chàng.
Nhưng vào thời điểm này, ở đâu có thể tìm được đại phu, nơi nơi đều là người chết, người trọng thương, toàn bộ y quán đều đóng cửa, hiệu thuốc cũng bị đánh cướp không còn gì.
Đừng nói tìm đại phu, đến chỗ để bọn họ nghỉ chân cũng không có.
Cứ thế trì hoãn hai ngày, chân Biển Hán bởi vì không kịp cứu chữa, cộng thêm chỗ này hoàn cảnh sống rất kém, ăn uống không tốt, dần dần bắt đầu sưng phát mủ, nhìn như đã hoàn toàn bị phế.
Thậm chí Biển Hán còn bởi vậy mà sốt cao, nếu không cứu chữa kịp, đến mạng cũng khó giữ nổi.
Sau đó, bọn họ gặp được Cố Thu Nguyệt.