Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408. Làm Hạ Nhân

Chương 408. Làm Hạ Nhân Chương 408. Làm Hạ Nhân

Chương 408: Làm Hạ Nhân

Quan hệ giữa Cố Đại Phượng và Cố Thu Nguyệt trước đây không tốt lắm, tuổi tác hai người chênh lệch có chút lớn, hơn nữa vì đều đã xuất giá nên hiếm khi có cơ hội gặp mặt.

Mặc kệ trước đây quan hệ hai người như thế nào, Cố Đại Phượng cũng thật sự rất vui mừng khi có thể gặp lại người thân ở đây.

Nhưng Cố Thu Nguyệt hiển nhiên lại không nghĩ như vậy, không biết làm sao, bây giờ nàng ta đã trở thành thiếp của một vị phú hộ họ Chu ở phủ Khánh An, có vẻ rất được sủng ái.

Bà ta nhìn dáng vẻ của Cố Đại Phượng, trong lòng chỉ cảm thấy rất thống khoái chứ không hề cảm thấy chút vui mừng nào khi tha hương gặp được người thân.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng nghèo đến cơm cũng không có mà ăn của Cố Đại Phượng, cùng với đôi chân gần như không cứu nổi kia của Biển Hán.

Lúc ấy Cố Thu Nguyệt vốn dĩ chẳng thèm quan tâm, bà ta xoay người đi coi như không quen biết bọn họ.

Nhưng chẳng bao lâu sau lại quay trở lại, dáng vẻ trịnh thượng, dùng ánh mắt bố thí nhìn bọn họ: “Cố Đại Phượng, ngươi có muốn cứu trượng phu mình không? Cầu xin ta đi, nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ tìm đại phu đến xem chân cho hắn, để hắn được dùng thuốc, cho cả nhà các ngươi có cơ hội sống sót.”

Cố Đại Phượng biết việc làm của Cố Thu Nguyệt rất quá đáng, nhưng nhìn hơi thở thoi thóp của trượng phu bà không nói hai lời liền quỳ sụp xuống cầu xin bà ta.

Bà không còn biện pháp nào khác ngoài cầu xin bà ta.

Cố Thu Nguyệt cực kỳ vui vẻ, cười đến toàn thân run rẩy, bà ta ngồi xổm xuống, trong ánh mắt lóe lên tia ác ý: “Đươc, ta cứu hắn, nhưng các ngươi phải tự bán mình, ký khế ước bán thân, làm hạ nhân của ta, thế nào?”

Vẻ mặt Cố Đại Phượng đầy khiếp sợ, Cố Thu Nguyệt muốn bọn họ… làm hạ nhân?

Trong lòng bà đương nhiên không vui, nhưng chuyện đã tới mức này, Cố Đại Phượng chỉ có thể cam chịu.

Huống chi, trước đó một ngày bà cũng đã nghĩ đến việc bán thân làm hạ nhân cho người ta đổi lấy mạng sống cho trượng phu mình.

Nhưng bây giờ khắp nơi đều là lưu dân, biết bao nhiêu người vì để có một miếng cơm mà trực tiếp cắm một cọng rơm lên đầu để bán mình. Những người này còn không phải kéo theo ai, chỉ bán đi sức lao động của bản thân mà người mua còn ít.

Thôi, dù sao trong lòng bà cũng đã chuẩn bị bán mình, chẳng qua bây giờ thay đổi chủ nhân thành Cố Thu Nguyệt mà thôi..

Ngoài trừ trong lòng có chút chán ghét ra thì không có gì khác nhau.

Cố Đại Phượng đồng ý cùng với Biển Hán đang hôn mê, ấn dấu tay lên khế ước bán thân.

Sau đó, lặng lẽ đi theo Cố Thu Nguyệt về Chu phủ.

Cố Thu Nguyệt quả thực đã tìm đại phu chữa trị cho Biện Hán, chỉ là y thuật của vị đại phu này không cao lắm, chẳng những làm Biển Hán chịu tội một phen, mà chân cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Cuối cùng chân không còn sưng hay chảy mủ nữa, cơn sốt cao cũng đã thuyên giảm.

Bất luận như thế nào, cũng đã bảo vệ mạng sống.

Như vậy là đủ rồi, những việc khác cũng không quan trọng.

Nhưng tiếp theo, lại là kiếp nạn của Cố đại cô. Bà trở thành hạ nhân của Cố Thu Nguyệt, bị đánh đập mắng mỏ đã là chuyện như cơm bữa, một khi bưng trà đưa nước không vừa ý bà ta, thì sẽ không cho bà ăn cơm, bắt bà quỳ gối bên ngoài sân trong thời tiết lạnh cóng.

Hơn nữa lúc trước bọn họ ký khế ước là bán hai người, Biển Hán chân bị thương nên không thể làm việc. Bởi vậy Cố Thu Nguyệt bắt Cố Đại Phượng làm phần việc của cả hai người, nếu không sẽ không cho phép họ ăn cơm cũng không được phép ngủ.

Đoạn thời gian đó, Cố Đại Phượng vô cùng bận bịu, cả người bị xoay vòng vòng, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Biển Hán vô cùng tự trách, nhiều lần ông muốn kết liễu tính mạng không muốn liên lụy đến bà nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Đại Phượng cứu được.

Nếu như ông chết rồi, Cố Đại Phượng cảm thấy mình tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Có trượng phu ở bên cạnh, tốt xấu gì trong lòng bà cũng có chỗ để dựa vào.

Sự tra tấn đó vẫn tiếp tục cho đến khi Chu phủ tính toán dời đến phủ Tuyên Hòa.

Hai vợ chồng Cố Đại Phượng đương nhiên cũng theo bọn họ tới đây.

Lúc vừa đến phủ Tuyên Hòa, Cố Thu Nguyệt vẫn không chịu buông tha cho hai người bọn họ. Nhưng không bao lâu sau, Cố Thu Nguyệt lại đột nhiên dừng lại, mặc dù vẫn âm thầm nhục nhã bọn họ, nhưng không còn trắng trợn như trước.

Cố Đại Phượng cảm thấy kỳ quái, sau này bà mới nghe nói rằng, bởi vì lão gia đã đón Chu phu nhân trở lại.

Chu phu nhân vì chuyện Chu Đại Phú nạp thiếp mà cực kỳ bất mãn, lại còn ầm ĩ với Chu Đại Phú một trận, trực tiếp mang theo người rời khỏi Chu phủ trở về nhà mẹ đẻ ở phủ Vĩnh Ninh.

Chu phu nhân cảm thấy Chu Đại Phú thấy phủ Vĩnh Ninh gặp thiên tai nặng nề, cho rằng nhà mẹ đẻ bà ta cũng tổn thất nghiêm trọng, không thể làm chỗ dựa cho bà ta nên mới không kiêng nể gì như thế, còn ở trước mặt bà ta nói muốn nạp một quả phụ đã từng sinh con làm làm thiếp.

Bà ta tức giận đi một mạch về nhà tìm người làm chủ. Cũng may nhà mẹ đẻ bà ta tuy rằng cũng bị thiệt hại đôi chút nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được

Sau khi nhà bọn họ trở lại bình thường, liền phái người tới tìm Chu Đại Phú tính sổ.

Chu Đại Phú lúc này mới dẫn theo con trai đến phủ Vĩnh Ninh để đón Chu phu nhân.

Cố Vân Đông nghe xong không khỏi nghĩ đến, lần trước trên đường từ phủ Vĩnh Ninh trở về, bọn họ lần đầu đụng phải Chu Đại Phú cùng con trai của hắn, chẳng lẽ lúc ấy bọn họ đi đón Chu phu nhân?

Sau khi Chu phu nhân trở về, để thể hiện với nhà thông gia, Chu Đại Phú mặc dù không đuổi Cố Thu Nguyệt đi, nhưng rốt cuộc vẫn lạnh nhạt với bà ta một khoảng thời gian dài.

Khoảng thời gian đó, Cố Thu Nguyệt thu mình lại như một con chim cút, hoàn toàn không dám tác oai tác quái.

Thậm chí còn bị Chu phu nhân gọi vào mỉa mai một trận, Cố thu nguyệt bị Chu phu nhân giày vò không ít lần, bà ta thường xuyên phải đến trong viện của Chu phu nhân để hầu hạ bà ấy.

Hai người Cố Đại Phượng cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, ở trong hậu viện chăm sóc bản thân cho tốt. Cho dù Cố Thu Nguyệt ở bên cạnh Chu phu nhân ăn đau chịu khổ thì cũng không muốn buông tha để cho bọn sống tốt.

Nhưng có Chu phu nhân ở Chu phủ, bà ta cũng không dám làm quá lộ liễu.

Thế nhưng chẳng bao lâu, Cố Thu Nguyệt lại thần thần bí bí bắt bọn họ ở lại sau hậu viện, không cho đi đâu, không được gặp bất cứ ai, thậm chí còn khóa căn phòng mà bọn họ ở lại.

Ngay cả bà ta cũng rất hiếm khi gặp, chỉ có một mình Nhậm ma ma tiếp xúc với bọn họ.

Tuy Cố Đại Phượng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng mặc kệ, chỉ cần Cố Thu Nguyệt không giày vò bọn họ, cũng đã đủ khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Cố Thu Nguyệt thường xuyên bỏ đói bọn họ, một ngày chỉ đưa một chút cháo miễn cưỡng mới có thể lấp bụng.

Hai người Cố Đại Phượng giống y hệt tù nhân, hoàn toàn bị nhốt ở hậu viện.

Trong lòng hai người vẫn tồn tại hi vọng, muốn rời khỏi nơi này. Biển Hán trước kia là thợ mộc, biết điêu khắc rất nhiều vật nhỏ.

Cố Đại Phượng ngây người ở hậu viện một khoảng thời gian, bèn nhờ người mang về hai con dao dùng để điêu khắc và một ít gỗ mà người khác không cần về.

Nhậm ma ma biết chuyện, nhưng bà ta thấy mấy đồ vật mà Biển Hán điêu khắc rất tốt, dù sao chỉ cần bọn họ không gây rắc rối, điêu khắc mấy thứ này để chơi đùa cũng không có vấn đề gì.

Thậm chí Nhậm ma ma còn lấy mấy món đồ điêu khắc của Biển Hán đi bán, tuy không được giá lắm, nhưng tốt xấu cũng kiếm thêm được ít tiền.

Vì thế Nhậm ma ma càng mắt nhắm mắt mở mà làm ngơ, thậm chí lúc Cố Thu Nguyệt biết được còn vội vàng khuyên nhủ giúp hai người, Cố Thu Nguyệt mới không tịch thu đồ của bọn họ nữa.

Nhưng hành động của Nhậm ma ma, cho Cố Đại Phượng một ý tưởng.

Bà ta có thể cầm đi bán, có phải mình cũng có thể hay không?

Tuy nói hiện giờ bọn họ là hạ nhân của Cố Thu Nguyệt, nhưng lại không giống những hạ nhân bình thường khác, bọn họ không có tiền tiêu vặt. Cố Thu Nguyệt nói trước tiên lấy tiền tiêu vặt của bọn họ để chữa bệnh cho Biển Hán, cho nên về sau bọn họ đều làm không công.

Bình Luận (0)
Comment