Chương 409: Duyên Phận
Cố Đại Phượng cần tiền, bà biết bất kể ở nơi nào, nếu không có tiền thì không thể làm gì được.
Dù là hậu viện Chu phủ, nếu trong tay bà có ít bạc, ít nhất có thể tìm người lấy cho bọn họ ít đồ ăn, không đến mức bị đói bụng.
Cũng giống như Nhậm ma ma, mặc dù là tâm phúc của Cố Thu Nguyệt, nhưng cho bà ta chút lợi ích, thì vẫn có thể thuận lợi mở một cánh cửa cho bọn họ.
Bởi vậy sau khi Biển Hán điêu khắc xong mấy món đồ chơi nhỏ đó, Cố Đại Phượng len lén giấu đi một ít.
Hầu hết sẽ bị Nhậm ma ma lấy đi, vì để có thêm thu nhập, Nhậm ma ma còn tìm gỗ đến cho bọn họ. Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn mấy công sức, Biển Hán chính là công nhân miễn phí của bà ta.
Biển Hán động tác nhanh nhẹn, đồ vật mà ông điêu khắc lại đẹp.
Cố Đại Phượng đã lường trước nên sớm đã tích trữ được một bao vải, đáng tiếc bà không có cách nào để ra khỏi phủ.
Nhậm ma ma trông coi nơi này rất kỹ, trọng viện Cố Thu Nguyệt đều là người của bà ta, chỗ bọn họ ở được canh giữ rất nghiệm ngặt.
Ngay khi Cố Đại Phượng có chút nản lòng thì cơ hội bất ngờ ập đến.
Hôm nay gã sai vặt trông bọn họ không để ý, lúc rời đi hắn quên mất không khóa cửa phòng bọn họ lại.
Cố Đại Phượng liền lén lút chạy ra ngoài, bà cũng để ý, nghe người ta nói rằng Chu lão gia đã ra khỏi phủ, hình như là đi xem tù nhân diễu phố gì đó, không chỉ hắn, mà cả Cố Thu Nguyệt cũng đi ra ngoài, Nhậm ma ma cũng không ở trong phủ.
Hơn nữa nơi mà bọn họ đi cách Chu phủ khá xa, nhanh nhất cũng phải qua buổi trưa mới hồi phủ.
Cố Vân Đông nghĩ đến Chu quản sự mà mình đã gặp ở trà lâu lúc nãy, sau khi trở về thì không thấy hắn ra khỏi cửa chính. Lúc này cô mới biết được Chu Đại Phú đã xuất môn, chắc là ra ngoài bằng cửa sau.
Có lẽ do sợ đụng phải cô sẽ xấu hổ, nên quyết định đi xa một chút xem náo nhiệt.
Cô có thể nói cái gì? Duyên phận tuyệt không thể tả ư?
“Cho nên, đại cô liền thừa dịp bọn họ không ở nhà, đem tượng gỗ điêu khắc trong túi này đi bán à?”
Cố Đại Phượng gật đầu, nhìn tay nải đặt bên cạnh, thấp giọng nói: “Đáng tiếc, không bán được cái nào. Mọi người nhìn thấy bộ dạng ta như vậy, đều nghĩ ta là ăn mày, ta còn chưa mở miệng nói chuyện, mọi người đã tránh ra xa.”
Quần áo trên người Cố Đại Phượng vẫn là bộ mà lúc trước bà mặc từ quê đến, từ trước đến nay Cố Thu Nguyệt chưa từng đưa cho bọn họ một bộ quần áo.
Lúc nào cũng nói là bọn họ làm việc nặng, đưa quần áo tốt cũng lãng phí, bọn họ lại chẳng cần phải ra cửa, không có gì quan trọng.
Bởi vậy dù bà đã giặt quần áo sạch sẽ, tóc cũng đã sửa sang lại cho tốt, nhưng vẫn bị người đi đường xa lánh, chỉ sợ tránh không kịp.
Tượng gỗ không bán được, còn không cẩn thận bị người ta đẩy ngã trước xe ngựa người khác.
Một khắc kia, trong lòng Cố Đại Phượng vô cùng tuyệt vọng, bà đã tận mắt nhìn thấy có người chắn trước xe ngựa của người giàu có, bị đánh mất nửa cái mạng.
Lúc ấy tay chân bà như nhũn ra không đứng dậy nổi, đầu óc cũng trống rỗng, có chút chết lặng, bản thân mình nói cái gì cũng không biết.
Khi bà nhặt đồ xong chuẩn bị rời đi, lại bị một người đàn ông bắt lấy tay, lúc ấy cả người bà bắt đầu phát run, cho rằng mình nhất định xong rồi.
Không nghĩ tới, quanh co, lại gặp được đại đệ và cháu gái. Bọn họ bời vì nghe thấy giọng nói của bà nên đã cản bà lại.
Cố Đại Phượng mừng như điên, hận không thể đứng tại chỗ hung hăng ôm lấy đại đệ khóc lớn, đem hết tất cả những tâm tình đã phải kìm nén hơn một năm qua khóc một trận.
Rốt cuộc, cũng gặp lại đệ đệ, cuối cùng bà cũng không cần phải kiên cường chống đỡ như vậy nữa.
Nghe xong, hốc mắt Cố Đại Giang đỏ lên, ông nắm tay tỷ tỷ mình, nói: “Về sau đã có đệ ở đây, tỷ có thể an tâm, đệ sẽ không để tỷ phải chịu khổ sở như thế này nữa.”
Ngay sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Thu Nguyệt, cái đồ súc sinh này. Lần trước dám gạt đệ nói Vân Đông và những người khác đi phủ Vạn Khánh, bây giờ lại dùng mọi thủ đoạn để tra tấn tỷ tỷ và tỷ phu mình.”
Ông nhìn về phía Cố Vân Đông: “Cha đi Chu phủ, đích thân cha sẽ đưa tỷ phu ra ngoài, con ở đây chiếu cố đại cô cô.”
Cố Đại Phượng vội vàng giữ chặt ông: “Đại đệ, đệ chớ xúc động, Chu phủ không phải gia đình bình thường, đệ đi sẽ gặp bất lợi.”
Cố Vân Đông cũng cản ông lại: “Cha, cha không cần phải đi, bên Chu phủ để con đi được rồi.”
“Cháu cũng không thể đi, Vân Đông, cháu không biết……” Cố Đại Phượng còn muốn ngăn cản cô.
Cố Vân Đông lại lắc đầu: “Không sao đâu, đại cô, cháu biết Chu lão gia.”
Cố đại cô sửng sốt: “Ngươi biết Chu lão gia?”
“Đúng vậy, chẳng những biết, mà còn có chút sâu xa. Lần trước lúc nhà cháu khai trương cửa hàng, hắn đã tặng cháu lễ vật rất lớn.” Cố Vân Đông nói đầy ẩn ý: “Cho nên người yên tâm, cho dù Cố Thu Nguyệt không đồng ý thả người, nhưng bà ta là thiếp của Chu Đại Phú, chỉ cần Chu Đại Phú đồng ý, bà ta phản đối cũng vô dụng.”
Cố Đại Phượng ngơ ngác, có chút choáng váng, Vân Đông mở cửa hàng? Chu lão gia còn tặng lễ vật? Hai người có quen biết?
Cố Vân Đông nói với Cố Đại Giang: “Cha, Chu lão gia và con cũng thường qua lại, con hiểu tính tình của hắn, để con đi tìm hắn sẽ thích hợp hơn. Cha với Chu Đại Phú chưa từng gặp mặt, hắn không quen biết cha, đến lúc đó nếu hắn không hài lòng với ý kiến của cha, cha cũng không có cách nào đưa người về. Quan trọng nhất chính là chẳng may Cố Thu Nguyệt biết chuyện, sinh ra phòng bị, ngược lại sẽ bất lợi cho chúng ta.”
Cố Đại Giang nhíu mày, tuy rằng ông muốn tự mình giáo huấn Cố Thu Nguyệt, nhưng lời Vân Đông nói cũng có đạo lý.
Liền gật đầu nói: “Được, những chuyện khác đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là trước tiên phải đưa dượng con ra ngoài và lấy khế ước bán mình về.”
“Dạ, con biết rồi.” Cố Vân Đông cười nói: “Đại cô, người cứ nghỉ ngơi cho tốt, cháu sẽ giúp một nhà các người đoàn tụ.”
Cố Đại Phượng vẫn rất lo lắng, cháu gái bà cũng chỉ mới mười lăm tuổi, trước đây vẫn luôn nhát gan yếu đuối, là một cô nương ít nói.
Chu Đại Phú là thương nhân, kinh nghiệm thương trường, gia nghiệp to lớn, người này chính là một tên cáo già.
Tuy rằng bà chưa từng tiếp xúc với Chu Đại Phú, nhưng cũng biết hắn chẳng phải là người tốt lành gì.
Vân Đông lớn lên xinh đẹp như vậy, Chu Đại Phú có thể nhìn trúng Cố Thu Nguyệt, lỡ may hắn có ý với Vân Đông thì làm sao bây giờ?
Trong đầu Cố Đại Phượng có chút hỗn loạn, cứ suy nghĩ miên man.
Cố Vân Đông đã đứng lên, nhìn trái ngó phải, nói với Cố Đại Giang: “Cha, dù sao nơi này cũng là y quán, không tiện ở lâu. Cha đưa đại cô đến khách điếm bên cạnh lấy một căn phòng, để đại cô nghỉ ngơi một chút ổn định tinh thần.”
Cố Đại Giang ngẫm lại thấy cũng đúng, liền muốn đỡ Cố Đại Phượng đứng dậy.
Cố Đại Phượng ngược lại lắc đầu: “Cần gì phải đi thuê phòng? Lãng phí tiền, ta ở bên ngoài chờ cũng giống nhau.”
Cố Đại Giang không đồng ý, kiên quyết đưa bà sang khách điếm bên cạnh.
Cố Vân Đông đặc biệt đi một chuyến đến cửa tiệm quần áo, mua hai bộ quần áo, một bộ cho Cố đại cô, một bộ cho dượng.
Sau khi giao Cố đại cô cho cha, Cố Vân Đông tự mình ra ngoài, đi đến bên cạnh xe ngựa, rồi nhảy lên.
Trên xe, Tiết Vinh hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy? Đến Chu phủ sao?”