Chương 410: Tìm Người Hỗ Trợ.
Cố Vân Đông đang suy nghĩ nên đi đâu.
Trực tiếp đi Chu phủ đòi người đương nhiên là cấp bách nhất, nhưng người như Chu Đại Phú kia. . .
Trải qua vài lần tiếp xúc, Cố Vân Đông coi như biết rõ tính tình của Chu Đại Phú, hắn chính là kiểu người một khi tìm được cơ hội sẽ đem ngươi đạp dưới chân đến chết.
Lúc trước hắn muốn cửa hàng kia của Cố Vân Đông, bởi vì không rõ chi tiết của cô và Thiệu Thanh Viễn, chỉ biết là đánh không lại cho nên mới kinh sợ chạy đi. Kết quả sau đó Chu Đại Phú đã quay về điều tra lại một lần. Sau khi biết rõ Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chỉ là quỷ nghèo đến từ nông thôn không có chỗ dựa, ngay lập tức Chu Đại Phú đã muốn trổ hết tài năng phá hoại, giết người ngay tại ngày khai trương.
Loại người này, khi cửa hàng khai trương thấy được người đến đưa hạ lễ không phú thì quý đã hiểu rõ Cố Vân Đông không phải là người không có chỗ dựa mới rút lui, nếu giờ hắn biết thân nhân mà cô đang quan tâm đang làm hạ nhân ở Chu phủ, hơn nữa còn vội vàng muốn đón trở về, chắc chắn sẽ rất đắc ý.
Đến khi ấy, chẳng những Chu Đại Phú sẽ không buông tha, thậm chí hắn còn có thể trầm trọng hơn, nắm cô và dượng của Cố Vân Đông trong tay, sau đó liên tục không ngừng đòi hỏi chỗ tốt từ trên người cô.
Ví dụ như, lôi kéo quan hệ với Nhiếp phủ.
Hơn nữa còn có cả Cố Thu Nguyệt, cây gậy thọc phân kia nữa, thế nên Cố Vân Đông cảm thấy về sau cô sẽ bị Chu Đại Phú đeo bám hút máu đấy.
Cho nên không thể trực tiếp tìm người như vậy.
Cố Vân Đông im lặng ngồi trong xe ngựa, đầu óc đang nhanh chóng xoay chuyển.
Sau một lúc lâu, con ngươi nhíu lại, Cố Vân Đông nói với Tiết Vinh đang ở bên ngoài: "Đi Đái phủ."
Nơi đây cách nha môn không xa, vì vậy Đái phủ cũng ở phụ cận.
Tuy Tiết Vinh không biết tiểu thư muốn làm gì nhưng hắn vẫn lập tức quay đầu ngựa lại, run dây cương một phát, nhanh chóng đi về hướng Đái phủ.
Cố Vân Đông chưa từng tới Đái phủ, trước kia cô đều gặp mặt Đái phu nhân ở tiệm trà sữa, đây là lần đầu tiên đến thăm.
Nhưng Đái phu nhân từng nói với Cố Vân Đông, nếu muốn tìm bà ấy, cứ trực tiếp nói một tiếng ở cửa ra vào là được, Đái phu nhân đã thông báo cho người gác cổng không ngăn cản Cố Vân Đông rồi.
Vì vậy sau khi Cố Vân Đông báo thân phận, người gác cổng kia lập tức dẫn cô đi vào bên trong.
Hôm nay đúng lúc Đái phu nhân có ở nhà.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, trên mặt bà ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Vân Đông, ngươi đến phủ thành rồi sao. Xem ra lá thư kia gửi cho ngươi là đúng rồi, quả thật nên sớm hối thúc ngươi trở về."
Cố Vân Đông mỉm cười vấn an Đái phu nhân, bà ấy liền kéo tay cô đi vào bên trong: "Được rồi được rồi, không cần đa lễ, ngươi tới vừa lúc, ta đây có rất nhiều lời muốn nói với ngươi đây. Mau vào đây, ta cho người dâng trà."
Cố Vân Đông vội vàng giữ chặt bà ấy: "Bá mẫu đợi một chút, hôm nay cháu tới là có việc."
"Có việc?"
"Đúng ạ, việc gấp." Cố Vân Đông nghiêm túc, nghiêm mặt nói tiếp.
Đái phu nhân thấy thế, vẻ mặt cũng bắt đầu ngưng trọng theo: "Ngươi nói đi, có phải cửa hàng có vấn đề gì không?"
"Không ạ, đúng là có chút chuyện khác, cháu muốn tìm. . . Đái công tử nhờ hỗ trợ." Cố Vân Đông nhìn xung quanh một chút, lại gần sát bên tai của Đái phu nhân nhỏ giọng nói.
"Văn Hoắc?" Đái phu nhân kinh ngạc.
"Vâng, Đái công tử có ở quý phủ không?"
"Có có có." Đái phu nhân có chút tò mò, cũng không biết Vân Đông tìm Văn Hoắc vì việc gì.
Chuyện lần trước Văn Hoắc đến thôn Vĩnh Phúc bà cũng có biết, về sau khi về nhà, bà còn đặc biệt hỏi con trai mình về sự kiện đó. Văn Hoắc chỉ nói đơn giản là Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đã giúp hắn một ân tình lớn.
Sau đó Đái Vân Hoắc cũng không nói thêm, Đái phu nhân biết rõ có một số việc bà không nên biết quá nhiều, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Chẳng lẽ hôm nay Vân Đông tìm Văn Hoắc, cũng là vì chuyện lúc trước này?
Vậy tại sao không phải vị Thiệu công tử kia tìm tới cửa?
Đầu óc Đái phu nhân suy nghĩ nhiều, nhưng bà cũng biết đúng mực, trượng phu và nhi tử làm đại sự, điều bà không nên biết thì bà sẽ không can thiệp.
Vì vậy Đái phu nhân rất nhanh liền gọi nha hoàn đi tìm Đái Văn Hoắc tới: "Thật trùng hợp, hôm nay đúng lúc Văn Hoắc có ở nhà."
Hôm nay cũng là thời gian bọn cướp bị xử trảm, xác thực đã có tin tức nói có thể sẽ có đồng lõa đến cướp xe chở tù, cho nên Đái Văn Hoắc cũng âm thầm bố trí người nhìn chằm chằm mấy kẻ bị xử trảm kia.
Không ngờ không có điều gì dị thường cả, bọn cướp không tới, Đái Văn Hoắc đợi đến lúc mấy tên cướp kia bị chém đầu, hắn mới về nhà.
Lúc này Đái Văn Hoắc vừa dùng bữa xong, thay đổi một bộ xiêm y, chợt nghe mẫu thân gọi hắn đi qua.
Đái Văn Hoắc nhanh chóng thu thập rồi đi đến thỉnh an mẫu thân, sau đó, hắn liền thấy được Cố Vân Đông đang đứng ở đó.
Đái Văn Hoắc sững sờ trong chốc lát, mới nghe thấy Đái phu nhân nói: "Con mau đến đây, Vân Đông tìm con có việc, có chính sự cần nói."
Nói xong, Đái phu nhân liền đi ra ngoài, chỉ còn lại Đái Văn Hoắc và Đái Trung đi theo sau hắn.
Đái Trung gật đầu: "Cố cô nương."
Cố Vân Đông nhẹ nhàng gật đầu với Đái Trung, rồi cô đi tới trước mặt Đái Văn Hoắc nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."
Đái Văn Hoắc móc móc lỗ tai: "Ngươi nói ai giúp cái gì cơ?"
Cái tên này. . .
Nhất định là còn ghi hận ban đầu ở thâm sơn, mình không chia cháo cho hắn, đúng là bụng dạ hẹp hòi.
"Nhờ ngươi, Đái Văn Hoắc hỗ trợ."
Được rồi, cô đại nhân có đại lượng, không so đo, để cho hắn đắc ý hai ngày.
Lúc này Đái Văn Hoắc đã biết, cô có việc tư tìm mình. Đã không phải chính sự, hắn cũng không nóng nảy, nhướng lông mày hỏi lại một lần: "Không nghe rõ, lập lại lần nữa."
Đái Trung đứng ở phía sau gào thét trong lòng, thiếu gia phong độ của người đâu? Thiếu gia không muốn huynh đệ như Thiệu công tử nữa ư? Khó xử Cố cô nương thế này, về sau nhất định Cố cô nương sẽ trả thù đấy, vui sướng một lúc nhưng về sau không có bất kỳ chỗ tốt nào đâu.
Cố Vân Đông thầm hít sâu một hơi, trên mặt treo lên nụ cười giả tạo: "Không nghe rõ thì thôi, nếu không phải nhà của ngươi gần đây, ta cũng không tìm ngươi nhờ hỗ trợ. Nhưng mà xem ra hiện tại ta tìm sai người rồi, dù sao lỗ tai của ngươi bị điếc, chỉ sợ cũng không giúp đỡ được cái gì, tạm biệt."
Lựa chọn đứng đầu của cô là quản sự của Nhiếp phủ đấy? Chu Đại Phú muốn trèo lên Nhiếp phủ, nghe nói đã mời quản sự của Nhiếp phủ ăn vài bữa cơm ngon rồi. Nhưng Nhiếp phủ ở quá xa, hơn nữa dù sao thì quản sự Nhiếp phủ cũng không quen thuộc với cô như Đái Văn Hoắc.
Nào biết đâu Đái Văn Hoắc này, không phải người tốt lành gì.
Cô xoay đầu muốn rời đi, Đái Văn Hoắc nhanh chóng đứng bật dậy từ trên ghế: "Đợi một chút."
Hắn tiến lên hai bước đứng chặn trước mặt Cố Vân Đông: "Được rồi, nể mặt Thiệu Thanh Viễn, ngươi nói đi có việc gì, ta giúp ngươi là được. Miễn cho ngươi quay đầu chạy về khóc lóc trước mặt hắn, hắn sẽ tới tìm ta liều mạng."
Hắn cũng không nói không giúp, nữ nhân này thật là một tí kiên nhẫn cũng không có.
Hắn cũng không phải người vong ân phụ nghĩa như vậy, lần trước nàng và Thiệu Thanh Viễn đã đi vào núi sâu mang đến cho hắn manh mối lớn đến như thế.
Cố Vân Đông hừ lạnh, cô muốn làm bộ làm tịch, cho hắn biết miệng tiện cũng cần phải trả giá rất nhiều đấy.
Nhưng mà cô đã đợi không kịp, ai biết đại cô không trở về, có bị Cố Thu Nguyệt phát hiện sau đó tìm đại dượng tính sổ không?
Vì vậy Cố Vân Đông cũng không trì hoãn thêm, tóm tắt lại hết tất cả mọi việc.
Đái Văn Hoắc nghe xong nhíu mày, sau nửa ngày hắn mới gật đầu nói: "Đi, thế thì đi thôi, đi Chu phủ."
"Ngươi tìm cho ta một bộ quần áo của gã sai vặt, ta cũng đi theo ngươi, Chu Đại Phú biết ta, ta sẽ hóa trang lại một chút."
Đái Văn Hoắc gật đầu, lại kêu người đưa cho Cố Vân Đông một bộ quần áo mới rồi lập tức sai Đái Trung đi chuẩn bị xe ngựa.