Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 411 - Chương 411. Cải Trang Đi Chu Phủ.

Chương 411. Cải Trang Đi Chu Phủ. Chương 411. Cải Trang Đi Chu Phủ.

Chương 411: Cải Trang Đi Chu Phủ.

Cố Vân Đông mượn phòng của Đái phu nhân, tự hóa trang cho bản thân.

Đái phu nhân đứng một bên nhìn xem, tuy không biết Cố Vân Đông ăn mặc thành thế này muốn làm gì, nhưng thấy thủ pháp của cô thuần thục như thế, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Cố Vân Đông đã biến từ một cô nương tinh xảo ôn nhu thành thanh niên vừa thanh tú lại cường tráng. Đái phu nhân nhìn mà kinh ngạc, phát ra tiếng thán phục tựa như đang xem một tuồng kịch vậy.

"Quả nhiên, ta đã nói càng biết ngươi, càng phát hiện ngươi biết rất nhiều thứ, quả thật muốn nhìn xem ngươi còn có bản lĩnh nào nữa." Đái phu nhân thật sự rất hâm mộ đôi tay kia của Cố Vân Đông, cảm giác như nó có thể hóa gỗ nát thành thần kỳ.

Cố Vân Đông mỉm cười: "Đợi khi nào cháu nhàn rỗi sẽ dạy cho bá mẫu."

"Nói rồi đó nha."

"Vâng." Cố Vân Đông tạm biệt Đái phu nhân, rồi vội vã đi ra ngoài.

Đái phu nhân đợi đến khi Cố Vân Đông rời khỏi, ánh mắt bà liền nhìn lại mấy món đồ trang điểm trên bàn của mình, có chút kích động cầm lên, khoa tay múa chân bôi lên trên mặt.

Cố Vân Đông đã đi ra cửa lớn của Đái phủ, chỗ đó có hai cỗ xe ngựa, Đái Văn Hoắc đã đứng bên cạnh một chiếc.

Cố Vân Đông đi về phía Tiết Vinh: "Ngươi về khách điếm trước đi."

". . . Vâng, tiểu thư."

Cố Vân Đông gật đầu, lúc này cô mới quay người đi về phía Đái Văn Hoắc.

Ngay từ đầu, Đái Văn Hoắc không nhận ra cô, cho đến khi cô tiến vào, hắn mới mở to hai mắt nhìn gã sai vặt có chút thanh tú này.

Cố Vân Đông không hề khách khí vén rèm xe lên nói: "Nhanh lên, thời gian rất gấp."

Đái Văn Hoắc ho nhẹ một tiếng, cố gắng thu lại vẻ kinh ngạc đang hiện ra ở trên mặt.

Không hổ là họa sỹ vẽ bút than lợi hại nhất, không ngờ kỹ năng này chẳng những hữu dụng trên giấy, trên mặt của mình cũng sẽ có hiệu quả thần kỳ đến thế sao?

Đái Văn Hoắc nhìn thì có vẻ không liếc ngang liếc dọc, nhưng Cố Vân Đông biết rõ hắn thỉnh thoảng sẽ liếc sang nhìn cô.

Nếu mà cô biết thêm ý nghĩ trong lòng của Đái Văn Hoắc, đại khái chắc cô cũng muốn hộc máu, sao chuyện gì cũng có thể lôi chuyện vẽ tranh vào được thế?

Trong lòng Cố Vân Đông đang có việc, cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm, vì vậy trên đường đi đều rất lặng yên.

Lặng lẽ một đoạn đường, xe ngựa đã đến ngoài cửa lớn của Chu phủ.

Trên xe ngựa của Đái Văn Hoắc có ký hiệu của Đái phủ, người gác cổng Chu phủ sớm đã được lão gia ân cần dạy bảo, hắn đã sớm ghi nhớ nằm lòng tất cả những gia tộc và những người thuộc tầng lớp trên ở cái phủ thành này rồi.

Giờ phút này, khi người gác cổng vừa nhìn thấy xe ngựa nhà Đái tri phủ, hắn mới mở to hai mắt nhìn rồi vội vàng dùng sức đẩy mạnh người bên cạnh: "Nhanh, mau đi bẩm báo lão gia, người của Đái phủ đến."

Người nọ hơi lảo đảo một chút, cũng không nói gì thêm, lập tức bò lên, lảo đảo chạy vào trong.

"Lão gia, lão gia. . ."

Cố Vân Đông đi xuống xe ngựa, quay người cung kính chờ Đái Văn Hoắc xuống xe.

Đái Văn Hoắc trực tiếp nhảy thẳng xuống xe, giương mắt lên nhìn về Chu phủ phía trước mặt, thấp giọng nói: "Đây là nhà của Chu Đại Phú kia sao?"

"Vâng."

Đang khi nói chuyện, người gác cổng đã cười nịnh nọt chạy ra tiếp đón: "Xin hỏi, khách quý có phải là Đái công tử hay không?"

"Ừ, ta tìm lão gia nhà các ngươi."

Người gác cổng vội vàng nói: "Đã để cho người đi thông bẩm rồi ạ, Đái công tử chờ một chút."

Không đến mười giây sau, Chu Đại Phú đã vội vàng chạy ra, vội vàng ra cửa rồi vội vàng nói: "Đái công tử đại giá quang lâm không từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội ah."

Cố Vân Đông híp mắt, hơi cúi đầu xuống.

Đái Văn Hoắc yên lặng liếc cô một cái rồi quay đi, sau đó hắn lập tức đi tới: "Tùy tiện đến nhà, hy vọng Chu lão gia đừng trách mới tốt."

"Đâu có đâu có, Đái công tử, mời vào trong."

Đái Văn Hoắc dẫn theo Cố Vân Đông và Đái Trung, Chu Đại Phú dẫn đầu, đi nhanh vào bên trong.

Mà cùng lúc đó, trong Tĩnh Lan viện của Chu phủ, một vị ma ma đang cùng Chu phu nhân nói chuyện.

“...... Chiếu theo phân phó của phu nhân, mua chuộc hạ nhân của Xuy Tuyết Viên, mở cửa phòng nhốt hai vợ chồng kia ra, vị Cố thị kia quả thật đã xách túi ra cửa. Nhưng là đi bán đồ gỗ điêu khắc, lão nô còn tưởng rằng hôm nay sẽ không có thu hoạch, không nghĩ tới lúc Cố thị kia trở về đụng phải một chiếc xe ngựa, người trong xe ngựa sau khi xuống đối mặt với nàng ta, ồ, đã xảy ra chuyện.”

Chu phu nhân lập tức ngồi thẳng lưng: "Chuyện gì xảy ra?"

Ma ma cười: "Trong xe ngựa kia có một nam nhân, lại gọi là Cố thị là 'tỷ tỷ'.”

Chu phu nhân bất ngờ mở to hai mắt: "Thật sao?"

“Vâng, lão nô nghe rõ ràng." Ma ma cũng không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Bà ta nhìn chằm chằm Xuy Tuyết viện đã lâu, nhưng tiểu tiện nhân Cố di nương kia tuy rằng thời gian ở bên cạnh lão gia không dài, cũng không có năng lực. Nhưng Nhậm ma ma lại đầu nhập vào chỗ nàng ta, Nhậm mama cùng phu nhân nhà bọn họ có hiềm khích, nên đã một lòng một dạ giúp Cố di nương được sủng ái.

Nhậm mama là người thích ghi thù, trước kia lại hầu hạ lão phu nhân, trước khi lão phu nhân chết đã nói lão gia chiếu cố Nhậm mama nhiều hơn. Bởi vậy phu nhân nhà các nàng muốn đối phó với bà ta cũng phải cân nhắc, bó tay bó chân.

Hơn nữa vào thời điểm mà lão gia vừa nạp Cố di nương vào cửa, phu nhân liền hờn dỗi trở về nhà mẹ đẻ, việc này làm cho Nhậm ma ma có thời gian, khiến cho bà ta chẳng những lôi kéo Cố di nương về phe của mình mà Nhậm ma ma còn an bài tất cả người của bà ta vào Xuy Tuyết viện.

Việc này làm cho ma ma gặp rất nhiều khó khăn khi muốn nghe được tin tức bên trong Xuy Tuyết viện, mà gần đây Cố di nương cũng không hề bước chân ra khỏi Xuy Tuyết viện.

Cũng may là trời xanh không phụ lòng người, ma ma đã biết được tin tức Cố di nương đang giam giữ một đôi vợ chồng từ trong miệng một gã sai vặt, cũng không biết Cố di nương có quan hệ như thế nào với đôi vợ chồng này, chỉ nghe nói người đàn ông kia đã gãy chân kia, họ Biển, người phụ nữ họ Cố, cùng họ với Cố di nương.

Chu phu nhân và ma ma đều đoán Cố thị này và Cố di nương có thể là đồng hương gì đấy, nhưng lại có cừu oán, nếu không thì tại sao Cố di nương lại tra tấn Cố thị như vậy?

Chu phu nhân thấy Cố di nương vẫn luôn giam giữ hai người kia không cho họ ra ngoài, bà ta sẽ không để cho Cố di nương được như ý nguyện, Chu phu nhân muốn thả hai người Cố gia kia ra ngoài.

Cũng bởi vì Chu phu nhân hỗ trợ mở cửa, cho nên Cố Đại Phượng mới có thể một đường thông suốt rời khỏi Chu phủ, đi ra ngoài đường.

Người ma ma kia vẫn luôn lặng lẽ theo sau lưng Cố Đại Phương, sau đó liền thấy được cảnh nhận thân của Cố Đại Giang và bà ấy.

Chu phu nhân nghe xong ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lông mày khẽ nhíu lại: "Không biết cái người trong xe ngựa kia là ai?"

"Cái này, lão nô cũng không biết." Ma ma hổ thẹn nói: "Lão nô cũng muốn hỏi thăm một chút, nhưng tiếc là người đàn ông kia lại đặt một gian thượng phòng ở khách điếm, con gái của ông ta ngồi xe ngựa đi rồi, xe ngựa chạy quá nhanh, lão nô không đuổi kịp."

"Đặt một gian thượng phòng trong khách điếm? Nói như vậy, người kia không phải là người ở phủ Tuyên Hòa?"

Ma ma suy nghĩ một lát, rồi bà ta khẽ gật đầu: "Chỉ e là thế."

Chu phu nhân thở dài một hơi: "Nói như vậy, huynh đệ Cố gia nàyn sẽ không dám đụng tới Chu phủ, không dám lấy lại công đạo cho Cố thị, không dám tìm Cố di nương tính sổ đúng không?"

Ma ma cũng hơi thất vọng, theo lý thuyết bọn họ quen biết với Cố gia, nhưng người đàn ông họ Biển kia vẫn còn ở phủ này, nếu như bọn họ lo lắng việc hắn chịu khổ, đáng lẽ phải mau chóng đến Chu phủ đòi người mới đúng.

Nhưng mà huynh đệ Cố gia lại ở khách điếm cùng Cố thị, con gái cũng đi rồi, cũng không ai đến Chu phủ.

Trong lòng hai người thất vọng, đúng lúc này, có hạ nhân đến báo: "Phu nhân, công tử nhà Đái tri phủ đến thăm."

Bình Luận (0)
Comment