Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412. Thỉnh Chu Lão Gia Bỏ Những Thứ Yêu Thích

Chương 412. Thỉnh Chu lão gia bỏ những thứ yêu thích Chương 412. Thỉnh Chu lão gia bỏ những thứ yêu thích

Chương 412: Thỉnh Chu lão gia bỏ những thứ yêu thích

Chu phu nhân lập tức phục hồi lại tinh thần, tạm thời gác chuyện của Cố thị qua một bên, bà ta có chút kinh ngạc hỏi: "Công tử nhà Đái tri phủ? Chúng ta có giao tình với Đái phủ từ bao giờ?"

Hạ nhân kia lắc đầu: "Tiểu nhân không biết, lão gia cũng đang rất nghi hoặc đấy."

Chu phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi đến tiền viện chờ đi, nghe một chút rốt cuộc là người kia đến vì chuyện gì, nếu là đến tìm phiền toái thì. . ."

Câu nói cuối cùng, Chu phu nhân nói rất nhỏ, giọng nói vừa dứt, trong lòng bà ta cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Người hầu kia nhanh chóng chạy đi, mà vào ngay lúc này, Chu Đại Phú cũng có tâm trạng thấp thỏm như thế, hắn mời Đái Văn Hoắc ngồi vào ghế trên rồi hỏi một câu với vẻ thăm dò: "Không biết hôm nay Đái công tử đến đây là có chuyện quan trọng gì chăng?"

"Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi Chu lão gia một chút, có thể bỏ những thứ yêu thích, cho ta hai hạ nhân." Đái Văn Hoắc vừa cười vừa nói.

Chu Đại Phú khẽ thở phào một hơi, lập tức hiếu kỳ hỏi: "Đái công tử nói tới ai?"

Đái Văn Hoắc liền đưa ra hai bức tượng điêu khắc bằng gỗ, nói tiếp: "Hôm nay trên đường phố, ta thấy một người phụ nữ cầm tượng điêu khắc gỗ này, ta cực kỳ ưa thích, muốn mua thêm vài cái. Không ngờ người kia lại nói bà ấy là hạ nhân của Chu phủ, tượng điêu khắc bằng gỗ này là chồng của bà ấy khắc, không cách nào bán cho ta."

Chu Đại Phú kinh ngạc, Chu phủ của hắn còn có hạ nhân biết điêu khắc? Chuyện này hắn cũng không biết đấy.

Cầm lấy bức tượng điêu khắc bằng gỗ mà Đái Văn Hoắc đặt ở trên mặt bàn, Chu Đại Phú cẩn thận nhìn một chút, xác thực rất tinh tế, nhưng mà nếu so sánh tượng này với tượng do những thợ thủ công chính thức lão luyện làm ra thì vẫn còn có chút chênh lệch.

Hiếm thật, thế mà Đái Văn Hoắc lại thích.

Đái Văn Hoắc làm như không thấy được nghi ngờ trong mắt của Chu Đại Phú, hắn thở dài một hơi, giống như đang nhớ lại chuyện gì: "Ta thật sự ưa thích tượng gỗ điêu khắc này. Cũng không sợ Chu lão gia chê cười, khi còn bé bản thân ta từng học điêu khắc chỉ tiếc là học nghệ không tinh, cho nên đã gác lại rồi. Hôm nay thấy tượng điêu khắc bằng gỗ này, lại nghĩ đến những chuyện khi còn bé, đột nhiên có chút cảm khái, cho nên ta muốn học điêu khắc trở lại, thời gian rảnh rỗi có thể đỡ nhàm chán, vừa lúc, gặp được sư phó điêu khắc hợp tâm ý với ta, cho nên ta mới nhất thời xúc động, liền đến đây bái phỏng, mong Chu lão gia bỏ thứ yêu thích."

Chu Đại Phú ngẩn người, thì ra mọi chuyện là vậy.

Đầu óc của Chu Đại Phú nhanh chóng phân tích lợi và hại, hắn và Đái Văn Hoắc chưa bao giờ gặp mặt, thông thường muốn trèo lên Đái phủ còn khó hơn lên trời.

Cơ hội khó có được, Đái Văn Hoắc chỉ muốn hai hạ nhân mà thôi, đừng nói là hai hạ nhân hắn không ấn tượng không có giá trị gì, cho dù Đái công tử muốn gã sai vặt bên cạnh của hắn, Chu Đại Phú cũng tuyệt đối không từ chối.

Huống chi, dùng hai hạ nhân này đổi lấy giao tình với Đái Văn Hoắc, về sau sẽ mang lại cho hắn lợi ích rất lớn.

Đái Văn Hoắc thấy Chu Đại Phú không nói lời nào, cười nói: "Đương nhiên, nếu Chu lão gia không nỡ cũng không sao, ta cũng chỉ nói một chút mà thôi."

Chu Đại Phú cả kinh, vội vàng cười nói: "Đái công tử nói đùa, chỉ là hai hạ nhân mà thôi, sao có thể gọi là bỏ những thứ yêu thích được. Ta là người thô kệch, không hiểu những vật phong nhã, sư phó điêu khắc này ở chỗ ta cũng lãng phí tài năng, theo Đái công tử hắn mới có cơ hội phát huy tác dụng, ta đây chính là cầu còn không được."

Đái Văn Hoắc đã đích thân đến thăm rồi, nếu hắn không cho, đấy là không biết điều.

"Chu lão gia quả nhiên là người thấu tình đạt lý." Đái Văn Hoắc lấy năm mươi lượng ngân phiếu từ trong tay áo ra để lên mặt bàn rồi chậm rãi đẩy ngân phiếu về phía Chu Đại Phú: "Đây là ngân lượng mua họ, mong rằng Chu lão gia nhận lấy."

Chu Đại Phú vội vàng khoát tay: "Cái này không thể lấy, chỉ là hai hạ nhân mà thôi, trực tiếp đưa cho Đái công tử là được."

"Vậy không được." Đái Văn Hoắc ý vị thâm trường nói tiếp: "Nếu làm như thế, truyền ra ngoài, sẽ bị người ta lên án, ta cũng không muốn vì hai hạ nhân mà bị kẻ khác nói này nói kia ở sau lưng."

Chu Đại Phú giật mình, phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến thân phận của Đái tri phủ.

Đúng vậy, tặng lễ là tặng lễ, nhưng cũng không thể làm rõ ràng ra ngoài, chẳng may có ai đang nhìn chằm chằm vào Đái tri phủ, quay đầu lại liền buộc tội Đái tri phủ thì sao? Thế thì chẳng phải hắn sẽ trở thành có lòng tốt nhưng làm chuyện xấu sao, chẳng những không làm cho Đái công tử thiếu nhân tình của hắn, ngược lại còn bị người ta ghi hận?

Nghĩ vậy, Chu Đại Phú lại giật mình thêm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đái công tử nói có đạo lý, chúng ta là giao dịch mua bán bình thường."

"Đúng là như thế, phải lấy giấy trắng mực đen ghi rõ ràng mới tốt."

Chu Đại Phú không nói hai lời liền gọi quản gia đi lấy giấy bút tới, viết khế ước bán Biển Hán và Cố Đại Phượng cho Đái Văn Hoắc, còn ký tên, mỗi người giữ một bản.

Đái Văn Hoắc thoả mãn cất kỹ khế ước của chính mình, khẽ rũ mắt xuống, trong con ngươi của hắn hiện lên một tia sáng. Đúng vậy, giao dịch mua bán bình thường, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, sau này cũng đừng ỷ vào hai hạ nhân này rồi hỏi hắn lấy nhân tình, hắn sẽ không nhận đấy.

Tư duy của Chu Đại Phú bị lẫn lộn, hắn không phát hiện bản thân đã lọt vào bẩy rập văn tự của Đái Văn Hoắc.

Chu Đại Phú mời Đái Văn Hoắc uống trà, sau đó gọi người mang hạ nhân họ Biển khắc tượng điêu khắc bằng gỗ tới.

Hạ nhân quay người muốn rời đi, trên đường lại bị Chu quản sự cho ngăn cản: "Ta đi là được."

Mà một cảnh này đúng lúc bị người của Chu phu nhân phái tới nhìn thấy, lúc này người đấy không ngừng chạy về hướng Tĩnh Lan viện, không kịp thở nói hết mọi chuyện ra.

Chu phu nhân nghe nói Đái Văn Hoắc tới muốn người, lúc này bà ta mới ngẩn người.

Chẳng lẽ huynh đệ mà Cố thị gặp phải, có quan hệ với tri phủ, trước kia không đến, là do đi tìm công tử tri phủ hỗ trợ sao?

"Hỏng rồi, phu nhân, Chu quản sự và Nhậm ma ma quan hệ tốt, có lẽ nào hắn sẽ đi mật báo?" Ma ma đột nhiên hô lên một tiếng.

Chu phu nhân lập tức đứng ngồi không yên: "Đi, đến tiền viện nhìn xem, ma ma, ngươi dẫn người đích thân đến Xuy Tuyết viện mang người ra. Nếu Nhậm ma ma ngăn cản, cứ nói là lão gia phân phó, nếu chậm trễ chuyện quan trọng thì cho bà ta biết tay."

"Vâng, phu nhân."

"Mang thêm vài người."

Ma ma lập tức chọn thêm mấy người hạ nhân hay làm việc nặng, còn Chu phu nhân thì sửa sang lại quần áo rồi dẫn theo hai nha hoàn đi đến tiền viện.

Mà lúc này bên phía của Cố Vân Đông, cũng nhìn thấy Chu quản sự ngăn hạ nhân đi tìm người, trong lòng cô liền có cảm giác không tốt, cô nhỏ giọng nói với Đái Văn Hoắc: "Ta đi nhà xí một chuyến."

Đái Văn Hoắc biết nhất định là cô có chuyện gì phải rời khỏi, lúc này hắn mới mắng một câu: "Trước khi ra ngoài đã bảo ngươi uống ít nước thôi, còn không mau đi đi?"

Chu Đại Phú thấy Đái Văn Hoắc không hài lòng, nhưng lời nói của hắn lại không hề có vẻ giận dữ, liền biết rõ nhất định vị này được sủng ái rồi. Vì vậy Chu Đại Phú vội vàng nói: "Ta sẽ bảo hạ nhân dẫn vị tiểu ca này đi."

Cố Vân Đông nói bằng giọng nói thô ráp: "Không cần không cần, ta ra ngoài hỏi một câu là được."

Sau đó liền làm bộ không nhịn được, nhanh chóng bỏ chạy.

Chu Đại Phú hơi nhíu mày, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với quản gia đứng cách đó không xa. Đây là phủ đệ của hắn, mặc dù đối với phương là người mà Đái công tử mang tới, nhưng cũng không thể tùy tiện đi loạn, thư phòng kia có không ít bí mật đấy.

Quản gia vội vàng đuổi theo, nhưng Cố Vân Đông chạy quá nhanh, làm sao quản gia có thể đuổi kịp?

Bình Luận (0)
Comment