Chương 413: Nguy Rồi.
Mắt thấy mất dấu người, quản gia có chút tức giận.
Lúc này chạy đến trước mặt Chu Đại Phú nói, tất nhiên sẽ chọc cho Đái Văn Hoắc không vui, bởi vậy hắn chỉ có thể nói người trông coi thư phòng khố phòng càng thêm đề cao cảnh giác, càng thêm chặt chẽ.
Nhưng mà, Cố Vân Đông căn bản không đi tới mấy chỗ kia.
Động tác của cô rất nhanh, không bao lâu đã đuổi theo Chu quản sự đi về phía Xuy Tuyết viên.
Chu quản sự rất nhanh đã tiến vào viện, chỉ là trước cửa viện có hai bà tử canh giữ.
Cố Vân Đông vừa nghĩ làm thế nào để đánh ngã hai người này, liền nghe được phía sau có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Cô vội vàng tránh đến phía sau cây đại thụ bên cạnh, trơ mắt nhìn bốn bà tử thô kệch đi theo phía sau một ma ma, nhanh chóng đi về phía Xuy Tuyết viện.
Ma ma dẫn đầu kia thần sắc nghiêm túc nói với bà tử phía sau: "Lát nữa các ngươi theo dõi Nhậm ma ma cho ta, bà ta lưu manh nhất, ngàn vạn lần không thể để cho bà ta đi qua giấu hạ nhân họ Biển kia, có nghe thấy không?”
"Đã biết ạ."
Cố Vân Đông híp mắt một chút, Nhậm ma ma?
Mấy người này là ai? Nhìn bộ dáng hung thần ác sát kia, giống như là tới gây chuyện.
Sau một khắc, Cố Vân Đông chứng thực suy đoán của mình, mấy người này đúng là tới gây chuyện.
Bọn họ vừa đến cửa viện, đã bị bà tử canh cửa ngăn lại: "Các ngươi làm gì vậy? Nơi này là Xuy Tuyết viện, không cho phép các ngươi làm càn.”
Ma ma dẫn đầu căn bản không dừng lại, nói với bà tử phía sau: "Bịt kín miệng bà ta lại rồi kéo sang một bên, nhanh.”
"Vâng."
Sau đó có hai bà tử đi ra, nhào về phía hai người canh cửa kia.
Hai người lập tức kêu lên: "Từ ma ma, lá gan thật lớn, không sợ lão gia biết, tìm phu nhân trách mắng sao?”
Từ ma ma cười lạnh một tiếng: "Chúng ta phụng mệnh lệnh của lão gia tìm người.”
Nói xong cũng không quay đầu mà đi vào, bà tử canh cửa kia còn muốn nói cái gì, miệng lại trực tiếp bị chặn, hoàn toàn không thể lên tiếng, sau đó liền bị kéo đi.
Cố Vân Đông nghe hiểu rồi, người này là người của Chu phu nhân.
Xem ra Chu phu nhân biết Cố Thu Nguyệt muốn làm trò gì, cho nên sớm đề phòng.
Vừa lúc, giúp cô một tay.
Không có bà tử canh cửa, Cố Vân Đông đi vào rất dễ dàng.
Cô đi theo Từ ma ma kia đi vào bên trong, quả thật nhìn thấy Cố Thu Nguyệt mà cô cho rằng đã chết, đang ngồi trong phòng chính.
Nhìn bộ dạng đeo vàng đeo bạc, sắc mặt hồng nhuận, dáng người thướt tha, cuộc sống trôi qua khá thoải mái nha.
Trước mặt Cố Thu Nguyệt là Chu quản sự, Chu quản sự hơi cong người, đang báo cáo với bà ta.
Nhưng Cố Thu Nguyệt lại vẻ mặt nhàn nhã, ngay cả Từ ma ma xông vào cũng không sốt ruột, chỉ cười khanh khách một tiếng: "Chu quản sự ngươi nói cái gì vậy? Người đàn ông họ Biển nào? Chỗ ta không có người như vậy, ngươi đây là đang làm khó ta, cũng không đến mức bắt ta biến ra một người cho ngươi chứ. Còn có Từ ma ma, ngươi mang theo nhiều người như vậy chạy vào trong viện ta là có ý gì? Ta tốt xấu gì cũng là thiếp của lão gia, ngươi lại không biết lớn nhỏ, căn bản không đem lão gia để vào mắt.”
Bộ dáng giả vờ làm bộ này làm cho Cố Vân Đông buồn nôn, chỉ là rất nhanh, cô hơi nheo mắt lại, quét một vòng vào trong phòng. Ngoại trừ Cố Thu Nguyệt cùng mấy nha hoàn tuổi còn trẻ ra, không có ai có vẻ là Nhậm ma ma.
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, hỏng rồi.
Thu hồi tầm mắt đang đặt trên người Cố Thu Nguyệt, Cố Vân Đông lập tức quay đầu, chạy về phía bên trái.
Động tĩnh này của cô có chút lớn, làm cho mấy bà tử đứng ở phía sau Từ ma ma quay đầu lại.
Đáng tiếc còn chưa nhìn kỹ, người đã không thấy đâu.
Cố Vân Đông chạy rất nhanh, toàn bộ bố cục Xuy Tuyết viện này, trước khi tới Cố đại cô đã nói với cô, cô cũng biết gian phòng kia của bọn họ ở nơi nào.
Bởi vậy Cố Vân Đông thoáng nhớ lại trong đầu một lát, liền trực tiếp đi tới đích.
Quả nhiên, chạy đến cửa phòng thứ hai trong tiểu viện phía sau, đã nhìn thấy một ma ma tuổi không sai biệt lắm với Từ ma ma, đang dẫn hai nha hoàn vội vàng mở khóa một gian phòng.
Sau đó hai nha hoàn kia liền đẩy cửa đi vào, Nhậm ma ma đứng ở cửa.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, vẫn còn kịp.
Cô mạnh mẽ xông lên, Nhậm ma ma chỉ cảm thấy phía sau giống như có một trận gió thổi qua, vừa định quay đầu lại, trên ót liền trúng một cú đánh mạnh, cũng không thấy rõ người phía sau là ai, đã trợn trắng mắt, té xỉu trên mặt đất.
Cố Vân Đông thấy thế, lúc này thét chói tai một tiếng: "A... Nhậm ma ma! ! ”
Trong phòng hai nha hoàn đang muốn nâng người đàn ông đi ra ngoài nghe vậy đều kinh hãi, vội vàng bỏ hắn chạy ra ngoài, sau đó nhìn thấy người nằm trên mặt đất.
Hai người kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoang mang lo sợ, vội vàng ngồi xổm xuống gọi bà ta: "Nhậm ma ma, Nhậm ma ma làm sao vậy? Bà tỉnh dậy đi.”
Cố Vân Đông trốn ở góc đường, vừa nghĩ có nên đánh ngất hai nha hoàn này luôn không, bên kia Từ ma ma đã mang theo người đánh tới.
Đại khái cũng là nghe được tiếng thét chói tai của Cố Vân Đông nên chạy tới, bà ta đi trước, đi nhanh nhất.
Chu quản sự thầm kêu một tiếng không xong cũng đi theo, ngược lại Cố Thu Nguyệt, bởi vì quần áo vướng víu, muốn đi nhanh một chút cũng không có biện pháp, đi lảo đảo ở phía sau cùng.
Cố Vân Đông thấy bọn họ tới, liền dứt khoát trốn đi xem tình huống.
Chu quản sự thấy Nhậm ma ma nằm trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hai nha hoàn kia vẻ mặt ngơ ngác, nơm nớp lo sợ trả lời: "Nhậm ma ma ngất đi.”
"Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu?"
Từ ma ma cười lạnh một tiếng: "Đại khái là chuyện xấu nên chột dạ, quá mức khẩn trương cho nên cho nên ngất đi.”
Sau đó bà ta dẫn đầu đi về phía căn phòng trước mặt, hỏi Biển Hán: "Ngươi là người họ Biển?”
Lúc này đầu óc Biển Hán còn có chút rối loạn, buổi sáng Cố Đại Phượng rời đi ông đã có chút lo lắng, nhưng hai chân ông không di chuyển được, chỉ có thể chờ.
Ai biết người ban đầu nói buổi trưa sẽ trở về, đã qua hai canh giờ rồi mà vẫn không thấy đâu.
Lúc Biển Hán đang lo lắng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của Nhậm ma ma, sau đó cửa phòng bị mở ra, có hai nha hoàn tới muốn đem ông đi.
Trong nháy mắt đầu óc Biển Hán đã muốn nổ tung, trong đầu chỉ có một ý nghĩ…chuyện Đại Phượng lén lút trốn ra khỏi phủ bị phát hiện.
Nhưng mà không đợi ông nghĩ xong, hai nha hoàn kia lại buông tay chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, trong phòng liền có một đống người xông vào.
Từ ma ma có chút ghét bỏ, phòng này rốt cuộc là Cố Thu Nguyệt dùng để nhốt người, hơn nữa Biển Hán là bị thương, mùi vị trong phòng cũng có chút khó ngửi.
Bà ta khoát khoát tay áo, để cho hai bà tử khiêng người ra ngoài, chính mình dẫn đầu đi ra cửa.
Nhưng ngay lúc vừa định dẫn người đi, Cố Thu Nguyệt đã ngăn ở trước mặt bà ta, mặt mang vẻ tức giận.