Chương 414: Gõ Chết Cố Di Nương
"Từ ma ma, ngươi đây là có ý gì? Đây là Xuy Tuyết viện của ta, ai cho phép ngươi tùy tiện đến bắt người?”
Cố Thu Nguyệt tức chết, nghe Chu quản sự nói có người tới tìm hạ nhân họ Biển trong viện bọn họ, bà ta cùng Nhậm ma ma lập tức nghĩ đến Biển Hán, Nhậm ma ma liền muốn vụng trộm mang người đi trước.
Ai biết vẫn chậm một bước, càng đáng hận chính là, Cố Đại Phượng thế nhưng không ở trong phòng, chắc chắn đã chạy ra ngoài gây phiền toái, bà ta thực sự coi thường Cố Đại Phượng.
Từ ma ma nhìn thấy người, nếu đã không bị vụng trộm mang đi, vậy sẽ không nóng nảy.
Bà ta cười, nhìn về phía Chu quản sự bên cạnh nói: "Chu quản sự, cũng không phải là ta tùy ý tiến vào bắt người. Ngươi nói một chút, có phải lão gia nói ngươi tới đem hạ nhân họ Biển này ra ngoài hay không? Phu nhân chúng ta thấy Chu quản sự một mình tới đây, lại nghe nói người này hai chân không tiện đi lại, lúc này mới để lão nô dẫn người đến hỗ trợ, sao vậy, Chu quản sự còn không cảm ơn?”
Chu quản sự cười gượng một tiếng, chuyện đến lúc này hắn không tiện quang minh chính đại thiên vị Cố Thu Nguyệt, chỉ có thể gật đầu nói: "Đúng là như thế, việc này đích thật là lão gia phân phó.”
Cố Thu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi..."
Chu quản sự nháy mắt, tỏ vẻ việc này đã không còn đường xoay chuyển.
Cố Vân Đông nhìn từ xa, làm sao lại cảm thấy hai người này... Còn rất ăn ý?
Từ ma ma cười: "Chu quản sự đã xác nhận, Cố di nương cũng đừng cản đường nữa, lão gia còn đang chờ, nếu chậm trễ khách quý, di nương này ngươi cũng không làm được nữa đâu.”
Cố Thu Nguyệt cắn răng, chỉ có thể để Từ ma ma rời đi, chỉ là trước khi đi, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhìn về phía Biển Hán.
Biển Hán căn bản không chú ý, ông hiện tại không hiểu chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe, hình như lão gia muốn gặp ông??
Từ ma ma mang theo người đi, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ai, không có Nhậm ma ma quấy rầy, quả thực tinh thần sảng khoái, chuyện này làm đặc biệt thuận lợi.
Cũng không biết Nhậm ma ma này sao lại ngất xỉu, ngất thật đúng thời điểm.
Cố Vân Đông cười cười, biết Cố Thu Nguyệt đã không thể ngăn cản người nữa, lúc này lặng lẽ trở về tiền sảnh.
Một lần nữa đứng ở phía sau Đái Văn Hoắc, Đái Văn Hoắc liếc cô một cái, Cố Vân Đông mím môi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Cố Vân Đông chú ý bên cạnh còn có một vị phu nhân, nhìn cách ăn mặc, hẳn là vị Chu phu nhân kia.
Chỉ là Chu Đại Phú thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên rất mất hứng vì Chu phu nhân đến đây.
Cũng đúng, lại không có nữ quyến cần bà ta chiêu đãi, cứ như vậy mà tùy tiện chạy đến trước mặt nam khách. Chu Đại Phú cảm thấy, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Đái công tử, cảm thấy thương hộ bọn họ quả nhiên không có quy củ.
Nhưng Chu phu nhân tới để gõ chết Cố di nương, bà ta không thể không tới.
Bởi vậy khi tầm mắt cảnh cáo Chu Đại phú nhìn qua, bà ta coi như không nhìn thấy, dù sao ông ta cũng sẽ không mắng bà ta trước mặt Đái Văn Hoắc, cho nên bà ta chỉ cúi đầu lẳng lặng chờ.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Chu Đại Phú nói với Đái Văn Hoắc: "Nhất định là người đã được mang đến.”
Dứt lời, Chu quản sự liền vào cửa bẩm báo: "Lão gia, Biển Hán được khiêng tới.”
Chu Đại Phú sửng sốt: "Khiêng??”
Không đợi ông ta nghĩ rõ ràng, đám người Từ ma ma liền hùng dũng hiên ngang đi vào.
Nhưng mà lúc này, lại có một bóng người nhanh chóng lướt qua mọi người, trực tiếp nhào vào trong ngực Chu Đại Phú, lớn tiếng khóc: "Lão gia, ngài phải vì ta làm chủ.”
Cố Vân Đông nhếch khóe miệng.
Chu phu nhân cũng nhếch khóe miệng.
Đái Văn Hoắc, khóe miệng cũng cong lên một chút.
Chỉ có Chu Đại Phú sắc mặt tái mét, đẩy người ra ngoài, giận dữ quát: "Làm gì vậy? Có khách quý ở đây, ai bảo ngươi không có quy củ như vậy?”
Cố Thu Nguyệt sửng sốt, trong lòng ủy khuất muốn chết, nhưng bà ta rốt cuộc vẫn thấy rõ trong sảnh đường này có không ít người.
Chu phu nhân cũng ở đây, giờ phút này tâm tình sung sướng nhìn bà ta. Nhưng trong ánh mắt khinh bỉ rất rõ ràng, giống như đang nói, đàn bà nông thôn chính là đàn bà nông thôn, thô bỉ không chịu nổi, ngu xuẩn như vậy.
Cố Thu Nguyệt buồn muốn chết, không có Nhậm ma ma ở bên cạnh, bà ta lập tức không có chủ ý, quên chuyện Chu quản sự nói trong nhà có khách đến.
Bên kia, nam tử đang ngồi hẳn là khách quý mà Chu Đại Phú nói? Cố Thu Nguyệt hoàn toàn không dám nhìn hắn.
Người này khí tràng cường đại, bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhưng so với Chu Đại Phú đang đứng lại càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Cố Thu Nguyệt không dám làm càn nữa, nói một tiếng xin lỗi, liền đứng ở một bên.
Chu Đại Phú hung tợn trừng mắt nhìn bà ta một cái, lúc này mới hít sâu một hơi, nhìn về phía Biển Hán.
Sau một khắc lông mày hung hăng nhíu lại, tiến lên hai bước nói: "Chân ngươi làm sao vậy?”
Biển Hán bị đặt trên mặt đất, bị giày vò một phen như vậy, chân của ông mơ hồ có chút đau, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống nói: "Bẩm lão gia, chân của tiểu nhân bị gãy.”
Cố Vân Đông nghe ra, hơi nhíu mày một chút.
Đái Văn Hoắc lại nói: "Nếu chân bị thương, sao không có cáng nâng lên, như vậy cũng quá giày vò.”
Chu Đại Phú vội vàng gật đầu: "Ngược lại là ta suy nghĩ không chu đáo, Chu quản sự, còn không đi tìm cáng nâng lên?”
"Vâng, lão gia."
Ngay cả Chu quản sự cũng đi, trong nháy mắt Cố Thu Nguyệt tứ cố vô thân, trong lòng có chút phát hoảng.
Chu Đại Phú nhìn Biển Hán một cái, lông mày hung hăng nhíu lại.
Tên Biển Hán này rốt cuộc là hạ nhân trong viện nào? Sao lại rách nát như vậy, quần áo tốt cũng không có một cái, tuy rằng ăn mặc coi như sạch sẽ, nhưng cũng quá rách nát, hơn nữa đôi chân tàn phế kia, nhìn giống như ăn mày trên đường.
Không, ngay cả người ăn xin cũng tốt hơn ông ta một chút.
Đái công tử sẽ không hiểu lầm hạ nhân nhà bọn họ đều sống không tốt chứ?
Không được, chờ Đái công tử đi rồi, ông ta phải hỏi thăm một chút, tên họ Biển này rốt cuộc là do ai quản, lại quản thành bộ dáng này, quả thực là lơ là nhiệm vụ, làm ông ta mất hết mặt mũi.
Chu Đại Phú thầm hít sâu một hơi, quay đầu cười tủm tỉm nói với Đái Văn Hoắc: "Người ở đây rồi, Đái công tử nhìn xem có phải là hắn hay không, nếu đúng, ta sai người thay cho hắn một bộ quần áo tốt hơn một chút, Đái công tử trực tiếp mang đi là được.”
Cố Thu Nguyệt phía sau ông ta nghe được sắc mặt đột nhiên thay đổi, mang đi? Để cho vị công tử này mang người này đi?
Làm sao có thể được? Không, không thể.
Bà ta vốn còn tưởng rằng Chu phu nhân đến trước mặt lão gia tố cáo bà ta, đem hai vợ chồng Cố Đại Phượng trở thành bè để đối phó mình, thì ra không phải, mà là trực tiếp đem người đưa cho vị Đái công tử này.
Đái Văn Hoắc đã từ trong miệng Cố Vân Đông biết người này chính là người bọn họ muốn tìm, lập tức nói với Chu Đại Phú: "Chính là hắn, quần áo cũng không cần thay, dù sao chờ ta mang về phủ, cũng sẽ phát quần áo mới, phiền toái Chu lão gia đem khế ước bán thân cho ta là được rồi.”
"Đương nhiên, đương nhiên." Chu Đại Phú gật đầu, quay đầu tìm Chu quản sự mới phát hiện vừa rồi người đã bị ông ta sai đi tìm cáng.
Bởi vậy chỉ có thể nhìn về phía Từ ma ma mang người vào.