Chương 417: Vợ Chồng Gặp Nhau.
Tiết Vinh vẫn chờ ở cửa, khi nhìn thấy xe ngựa của bọn họ vừa dừng lại, liền vội vàng chạy lên.
Đái Văn Hoắc phân phó Đái Trung và Tiết Vinh cùng nhau nâng Biển Hán xuống, lập tức nói với Cố Vân Đông: "Mọi chuyện nếu đã giải quyết xong, vậy ta trở về trước. Hãy nói với Thiệu Thanh Viễn một tiếng, ngày khác ta đi tìm hắn.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Hôm nay đa tạ, tạm biệt.”
Nói xong, cô dẫn đầu đi ở phía trước, dẫn mấy người tiền vào phòng khách điếm.
Hai người Cố Đại Giang đã sớm chờ đến sốt ruột, qua một khoảng thời gian dài như vậy, mà vẫn không thấy người trở về, vì vậy sợ Cố Vân Đông bị Chu gia làm khó xử, không thể đem Biển Hán ra ngoài.
Cho đến khi nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người mới liếc nhau, vội vàng mở cửa phòng ra.
Cố Đại Phượng liếc mắt một cái liền thấy được Biển Hán đang được người khác khiêng lên, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ lên, vội vàng đi tới: "Cha đứa nhỏ, cha đứa nhỏ đã trở lại, Vân Đông đã đưa chàng trở về rồi.”
"Ừ, ta đã về rồi, ta đã về rồi." Hai tay Biển Hán cũng kích động đến run rẩy, cho đến giờ khắc này, nhìn thấy thê tử bình yên vô sự cùng Cố Đại Giang hai tròng mắt ửng hồng mỉm cười thẳng tắp đứng ở nơi đó, ông mới tin tưởng hết thảy đều không phải là giấc mơ, tâm trạng có chút kích động nói năng có chút lộn xộn: "Nhờ Vân Đông, ta, ta vẫn ổn, chúng ta đều rất tốt.”
Cố Đại Giang vội vàng tránh người ra: "Đi vào trước đi, bên ngoài không phải là nơi nói chuyện.”
"Đúng đúng đúng, đi vào." Cố Đại Phượng lau mặt một cái, đỡ người trên cáng cùng nhau đi vào.
Vào cửa, bà mới kinh ngạc "ơ" một tiếng: "Vân Đông đâu?"
Cố Vân Đông vẫn luôn đứng bên cạnh, cảm giác tồn tại còn rất mạnh: "..."
Ngược lại Cố Đại Giang liếc mắt một cái liền nhận ra cô, cười đẩy cô một cái, hỏi: "Sao lại ăn mặc như thế này?”
Cố Đại Phượng kinh ngạc: "Vân..."
Cố Vân Đông mở miệng, giọng nói trong nháy mắt liền trở nên quen thuộc: "Vì để tiện hành xử, Cố Thu Nguyệt và Chu Đại Phú cũng không nhìn ra cháu cũng vào Chu phủ, việc này đợi sau này cháu từ từ nói, trước tiên để đại dượng ngồi xuống đi.”
Đặt người lên giường, Đái Trung liền cáo từ.
Cố Vân Đông dặn dò Tiết Vinh vài câu, hắn cũng đi ra ngoài.
Trong phòng trong nháy mắt chỉ còn lại bốn người, Cố Đại Phượng còn có chút tâm tình bất ổn, nắm lấy tay Biển Hán vui mừng mà phát khóc.
Cha Biển vỗ vỗ bà: "Không có việc gì, không phải chúng ta đã ra rồi sao? Sau này cũng sẽ không đi vào đó nữa.”
"Đúng vậy, đại cô, đều đã qua rồi." Cố Vân Đông nói xong lấy ra hai tờ giấy: "Đây là khế ước bán thân của hai người, ngày mai chúng ta sẽ đi nha môn để xóa nô tịch, hai người vẫn có thể giống như trước kia.”
Cố Vân Đông nhìn hai người này, cũng có chút chua xót.
Trong ấn tượng, Cố đại cô trước kia là một người nhanh nhẹn hào sảng. Bà ấy là đại tỷ, phía dưới có Cố Đại Giang, mặc dù cũng chỉ lớn hơn Cố Đại Giang ba tuổi, nhưng đã gánh vác trách nhiệm chiếu cố bảo vệ đệ đệ.
Nhưng hôm nay bà ấy chẳng những trông cực kỳ tiều tụy, tính tình cũng trở nên nơm nớp lo sợ.
Từ khi chạy trốn đến khi thất lạc con cái, lại đến khi hai chân trượng phu tàn phế, cuối cùng còn bị Cố Thu Nguyệt tra tấn nhục nhã, hiện thực luôn lần này đến lần khác ép bà ấy vì sinh tồn mà thay đổi, làm cho tính tình của bà ấy không thể không trở nên cẩn thận.
Cố Đại Giang cũng không khỏi nắm chặt tay, bầu không khí lập tức trở nên có chút nặng nề.
Cũng may Tiết Vinh rất nhanh đã trở về, còn mang về đại phu trong y quán cách vách.
Nhìn thấy đại phu kia, Cố Đại Phượng ngẩn người, nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cô gật đầu: "Trị chân cho đại dượng là việc cấp bách, xem rốt cuộc bị thương đến mức nào.”
Cố Đại Phượng liền lùi về phía sau, mắt chứa đầy sự chờ mong nhìn lão đại phu kia.
Lão đại phu trước khi đến đã hỏi qua tình huống từ Tiết Vinh, biết bệnh nhân trước mắt đã trì hoãn một năm, không khỏi thêm vài phần thận trọng.
Hắn ngồi xổm xuống, tỉ mỉ cẩn thận sờ sờ chân Biển Hán, lại bắt mạch cho ông, cuối cùng vén ống quần ra nhìn một chút.
Một lúc lâu sau, mới ở dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, khẽ lắc đầu. "Lão phu y thuật không tinh, đối với chân của vị bệnh nhân này lão phu hoàn toàn bất lực." Thấy ánh mắt mọi người trong nháy mắt ảm đạm xuống, lão đại phu vội vàng nói: "Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng chữa khỏi, nếu các người có năng lực, có thể dẫn hắn đi y quán khác xem một chút.”
Cố Vân Đông nghĩ đến y quán của lão đại phu, quả thật không lớn, bên trong cũng chỉ có hai người, so với y quán Huệ Dân vẫn kém rất nhiều.
Bởi vậy, chờ Tiết Vinh tiễn lão đại phu đi, Cố Vân Đông liền an ủi hai người: "Cháu biết Hà đại phu của Huệ Dân y quán, y thuật của hắn rất tốt, y đức cũng rất tốt." Mặc dù hình như hắn am hiểu về châm cứu não, nhưng hắn cũng có thể giới thiệu cho mình một đại phu chuyên khoa đáng tin cậy mà.
"Có điều y quán Huệ Dân cách nơi này có chút xa, hiện tại đi qua sợ là có chút muộn. Hôm nay về nghỉ ngơi một ngày trước, tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai chúng ta lại đến y quán tìm đại phu bên kia xem một chút.”
"Đúng vậy." Cố Đại Giang gật đầu: "Lúc này chúng ta mới chỉ mời một đại phu khám mà thôi, một người không được chúng ta sẽ tìm hai người, hai người không được còn có ba người. Phủ Tuyên Hòa này xem bệnh không được thì vẫn còn có kinh thành.”
Cố Đại Phượng rốt cuộc cũng bị hai cha con này khẩn trương an ủi làm cho chọc cười: "Được rồi, lại còn kinh thành cơ đấy. Nơi đó cách chỗ chúng ta rất xa, nói giống như tùy tùy tiện tiện là có thể đi vậy.”
Cố Đại Phượng trước kia chính là từ nông thôn đi ra, nhiều nhất chỉ đi qua huyện thành mà thôi.
Vẫn là chạy nạn mới đi qua phủ thành, còn đi tới phủ Tuyên Hòa xa như vậy.
Nhưng tư duy của bà vẫn là tư duy giống như trước kia, ở nông thôn, dù có sinh bệnh nặng thì nhiều nhất là đến huyện thành tìm đại phu, người ta nếu nói bệnh này không thể chữa, thì hơn phân nửa là trở về chờ chết.
Cố Đại Phượng dù không cam lòng, nhưng nhiều lắm là đi phủ thành chữa bệnh, chưa bao giờ nghĩ tới địa phương xa xôi như kinh thành.
Đó là điều không thể đối với họ.
Nhiều nhất sau này bà làm thêm chút việc, chăm sóc tốt cho chồng mình là được.
Nhưng Cố Đại Giang thì khác, hiện giờ ông đang học ở thư viện Thiên Hải, không nói những thứ khác, những học sinh quen biết kia cũng từ rất nhiều nơi tới, trong đó không thiếu đệ tử nhà giàu trong kinh thành đến đó học tập.
Huống chi, kinh thành ông cũng không phải hoàn toàn không quen biết ai, lần trước ông trợ giúp Triệu chỉ huy sứ kia bắt được đạo phỉ, Triệu chỉ huy sứ hôm nay đã đi kinh thành.
Quay đầu lại ông mặt dày đi cầu xin, người ta trọng nghĩa khí, nhất định sẽ hỗ trợ tìm đại phu.
Quan trọng nhất là, Vân Đông nhà bọn họ có bản lĩnh, quen biết ngự y Tống Đức Giang.
Xem đó, vẫn còn rất nhiều cách.
"Tóm lại hai người không cần quá lo lắng, rồi sẽ có biện pháp. Nương tử nhà đệ sau này cũng phải đi kinh thành chữa bệnh, đại phu nói nàng hiện tại thiếu một vị thuốc, chỉ cần tìm được, đầu nương tử cũng có thể chữa khỏi.”
Nghe được ông nhắc tới Dương thị, Cố Đại Phượng hơi giật mình một chút.
Lúc trước bà một lòng nhớ nhung Biển Hán, thật sự không yên lòng để cùng Cố Đại Giang tán gẫu chuyện gia đình, cũng không biết hôm nay Cố gia ra sao rồi.
Lúc này lại nói đến, liền không khỏi hỏi: "Nương tử ở nhà sao? Còn Vân Thư Vân Khả thì sao?”