Chương 418: Nguyên Trí Vẫn Còn Sống.
Cố Đại Giang ngồi xuống, cũng không giấu bà ấy: "Nương tử ở nhà, cũng may có Vân Đông. Kỳ thật mấy tháng trước đệ mới tìm được bọn họ, thành thật mà nói, đệ đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, không nghĩ tới Vân Đông đã bảo vệ mẹ cùng đệ đệ muội muội, cả nhà đệ lúc này mới đoàn tụ.”
Cố Đại Phượng nghe được rất vui mừng: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, các ngươi đều bình an, so với cái gì cũng đều tốt hơn.”
Biển Hán cũng liên tục gật đầu, chỉ là... con của ông.
Ông nhẹ nhàng nắm tay, thầm hít sâu vài hơi, mới ngẩng đầu, có chút gian nan hỏi: "Đại Giang, vậy đệ có biết, có biết tin tức của tỷ đệ Mộ Lan không?”
Trong nháy mắt Cố Đại Phượng cũng nhìn về phía ông, bà đã sớm muốn hỏi, nhưng bà sợ.
Cố Đại Giang lập tức trầm mặc, Cố Vân Đông cũng hơi lắc đầu.
Bộ dáng này, hai vợ chồng Cố Đại Phượng còn có cái gì không rõ.
Lúc này hốc mắt hai người đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Không nên hỏi, quả nhiên vẫn là không nên hỏi.
Cố Vân Đông không đành lòng: "Đại cô..."
"Không sao, ta đã biết." Cố Đại Phượng khoát khoát tay áo: "Chúng ta đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, cháu nói xem cả một đoạn đường dài như vậy, không có gì ăn, nước cũng rất ít..."
Nói xong vẫn nghẹn ngào: "Trên đường khắp nơi đều là cướp bóc giết người, thật vất vả đi tới phủ Khánh An, còn gặp phải chuyện gây rối, vốn hy vọng sống sót không lớn, trong lòng chúng ta đều rõ ràng..."
Cố Vân Đông chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm khăn tay đưa cho bà ấy, thấp giọng nói: "Đại cô, Mộ Lan biểu tỷ quả thật không còn.”
Lời này vừa xác định, Cố Đại Phượng 'Oa' một tiếng, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà khóc lớn.
Cố Vân Đông đợi cho bà ấy phát tiết, nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
Qua hồi lâu, tiếng khóc của bà mới dần chuyển thành tiếng nức nở, rõ ràng là kiệt lực khống chế, nhưng lại cực kỳ khó khăn.
Cố Đại Giang không đồng ý nhìn về phía Cố Vân Đông, nhưng cô lại kiên trì cho rằng trước tiên nên nói cho đại cô biết tin tức của biểu tỷ Mộ Lan trước, để cho bà ấy khóc một hồi sẽ tốt hơn.
Biển Hán cũng phải khắc chế rất nhiều, tuy rằng cũng đang rơi lệ, nhưng từ đầu đến cuối đều là đè nén.
Ông đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Cố Đại Phượng: "Không khóc, chúng ta đều không khóc nữa.”
" Ta, ta khó chịu, rất khó chịu."
Người tóc bạc tiễn người tóc đen, hai đứa con của bà còn nhỏ như vậy, sao lại không còn nữa? Sao lại không còn nữa?
"Nhưng mà đại cô, Nguyên Trí vẫn còn."
"Cháu nói gì?" Cố Đại Phượng ngẩng đầu lên, bà cảm giác vừa rồi hình như xuất hiện ảo giác.
Biển Hán cũng kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông nói: "Nguyên Trí vẫn còn, hắn bị người Đinh gia mang về phủ Vĩnh Ninh, cháu đã đem hắn tới đây rồi, hiện tại đang ở phủ thành, lát nữa chúng ta trở về, là có thể nhìn thấy hắn.”
"Thật, thật sao? Cháu nói là thật?" Cố Đại Phượng một tay bắt lấy bả vai Cố Vân Đông, trong mắt tràn ngập loại cảm giác chờ mong làm cho tay bà ấy không khỏi dùng sức.
Cố Vân Đông cũng không cảm thấy đau, chỉ cười gật đầu: "Thật sự, hắn đang ở phủ thành. "
“Còn sống, Nguyên Trí còn sống, cha nó, Nguyên Trí còn sống."
Khóe mắt Cố Đại Phượng còn rưng rưng, nhìn Biển Hán kích động run rẩy.
Bà cũng không biết nên khóc hay nên cười, tâm tình lên xuống, một khắc trước còn cảm thấy trời sắp sụp xuống, hiện tại lại nói cho bà biết, Nguyên Trí vẫn còn, thằng bé vẫn còn ở đây.
Cuối cùng, hai vợ chồng vẫn ôm nhau khóc một trận.
Cho đến khi trời sắp tối, Cố Vân Đông mới mang hai người lên xe ngựa, về nhà.
Phải, về nhà.
Sau hơn một năm thất lạc, cuối cùng đã có thể về nhà.
Xe ngựa một đường chạy về phía căn nhà nhị tiến, trong xe ngựa tâm tình Cố Đại Phượng và Biển Hán đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng giờ phút này vẫn nắm chặt hai tay, khẩn trương lại chờ mong.
Cho đến khi xe ngựa dừng lại ở cửa, bọn họ mới liếc mắt nhìn nhau, từ trên xe ngựa đi xuống.
Tiết Vinh muốn tới cõng Biển Hán, nhưng bị Cố Đại Giang ngăn lại. Ông khom lưng, cõng Biển Hán từ trong xe ngựa xuống.
Cố Đại Phượng đứng ở cửa lớn, hai tay siết chặt, âm thầm hít sâu một hơi.
Cửa lớn bị người từ bên trong mở ra, Lữ Thắng vội vàng giúp đỡ mở cửa cho xe ngựa tiến vào.
Người trong phòng nghe được động tĩnh, ầm ầm truyền đến từng đợt tiếng vang.
Ngay sau đó có người nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Cha, đại tỷ, sáng sớm hai người đã đi ra ngoài, cũng không đợi chúng con thức dậy, quá xấu rồi.”
“Cậu, biểu tỷ, hôm nay chúng cháu quen biết rất nhiều người, gần đây thật sự đều là học sinh. Bọn họ còn nói thư viện Thiên Hải rất đẹp, ngày mai chúng ta có thể đi không?"
Tiểu cô nương Cố Vân Khả chân ngắn chạy chậm, vừa cố sức xông ra ngoài vừa kêu: "Hai người chậm một chút, chờ muội, bằng không muội sẽ tức giận.”
Mấy người lao ra, Vân Thư trước tiên chạy tới trước mặt Cố Vân Đông, còn chưa kịp nhìn rõ những người khác.
Ngược lại Biển Nguyên Trí, chậm một bước, tầm mắt cũng nhìn sang bên cạnh.
Sau đó, giật mình.
Hắn nhìn về phía dáng người quen thuộc luôn xuất hiện trong mộng của mình, nhìn người đàn ông nằm sấp bên cạnh Cố Đại Giang tha thiết nhìn mình, thần sắc trở nên hoảng hốt.
Trước khi Cố Đại Phượng và Biển Hán trở về, đều đã rửa mặt thật sạch sẽ.
Tuy rằng nhìn thì gầy yếu một chút, tiều tụy một chút, nhưng vì là con trai của bọn họ, mỗi ngày đều nghĩ đến bọn họ, Biển Nguyên Trí làm sao có thể không nhận ra?
Bước chân hắn lảo đảo, còn thiếu chút nữa bị Vân Khả phía sau lao ra đụng phải.
Tiểu cô nương vội vàng phanh lại bước chân: "Nguyên Trí biểu ca, tuy rằng muội bảo huynh chậm một chút, nhưng cũng không cần dừng lại.”
Nhưng Biển Nguyên Trí giống như không nghe thấy cái gì, chỉ sững sờ nhìn phía trước, ánh mắt chua xót.
Tiểu cô nương vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn rơi xuống.
Cô bé kinh hãi tại chỗ: "Đại tỷ, đại tỷ, biểu ca bị muội đụng khóc rồi.”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, nhưng cũng bởi vì một câu nói này, khiến cho Cố Đại Phượng mạnh mẽ tiến lên, ôm Biển Nguyên Trí vào trong ngực.
"Nguyên Trí, Nguyên Trí, mẹ rốt cuộc cũng gặp được con."
Bàn tay nhỏ bé của Biển Nguyên Trí run rẩy, không dám chạm vào bà, bên tai truyền đến tiếng Cố Đại Phượng khàn khàn khóc nhẹ, thằng bé có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, giống như muốn hỏi cô xem đây có phải là thật hay không.
Cố Vân Đông tiến lên, sờ sờ đầu Cố Vân Khả mờ mịt bên cạnh, thấp giọng nói với Biển Nguyên Trí: "Đệ không phải đang nằm mơ, đã tìm được cha mẹ đệ, đã trở lại.”
Nước mắt Biển Nguyên Trí đột nhiên càng rơi càng dữ dội, thằng bé vươn hai tay ra, mạnh mẽ ôm cổ Cố Đại Phượng, rốt cục ngửa đầu, oa oa khóc lớn lên.
"Cha mẹ, các người đi đâu vậy? Người đã ở đâu? Con tưởng cả đời này con sẽ không bao giờ gặp mọi người nữa. Con sợ, sợ mọi người bỏ lại con mà đi”.
Cố Đại Phượng ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó, hơi lắc lắc một chút: "Không sợ không sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây, sau này mẹ không bao giờ buông tay con ra nữa, không sợ nữa.”
Biển Nguyên Trí khóc càng lớn, Biển Hán nằm sấp trên người Cố Đại Giang, đặc biệt muốn đi qua ôm hai mẹ con, nhưng giờ phút này hắn thân bất do kỷ, chỉ có thể lau nước mắt vừa khóc vừa cười.