Chương 419: Nguyên Trí Vẫn Cần Cha Mẹ.
Sau khi hai mẹ con khóc đủ rồi, Cố Đại Phượng mới ôm lấy Biển Nguyên Trí đang nức nở đứng dậy.
Bà thật sự quá gầy yếu, lúc đứng dậy thấy hơi choáng váng, Cố Vân Đông vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy bà, nói: “Đi thôi, vào nhà trước rồi nói.”
“Được, vào nhà đã.”
Lúc này mấy người mới bước vào nhà chính ngồi xuống, Cố Vân Kha mở to đôi mắt tròn vo tò mò nhìn hai người Cố đại cô.
Cô bé thấy Biển Nguyên Trí khóc cũng cực kỳ đau lòng, nhìn theo khóc một lúc lâu, bây giờ trong mắt vẫn còn lóng lánh nước.
Cố Vân Thư có chút ấn tượng với dượng và đại cô, bởi vậy ngoan ngoãn gọi người trước.
Cố Vân Khả thấy thế, dưới sự giới thiệu của đại tỷ cũng ngoan ngoãn gọi người theo.
Cố Đại Phượng nhìn mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, trong lòng được an ủi, liên tục cảm thán vài tiếng.
Biển Nguyên Trí còn đứng trong ngực bà, vừa rồi khóc lớn, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Hơn nữa vừa mới được đoàn tụ với cha mẹ sau một thời gian dài, Biển Nguyên Tri thầm nghĩ giờ phút này cái gì nó cũng không muốn, chỉ muốn làm một đứa trẻ không cần hiểu chuyện, ăn vạ trong lòng cha mẹ, không buông ra.
Cho đến trên đầu có thêm một đôi tay, thằng bé mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Biển Hán.
“Cha……”
Biển Hán được Cố Đại Giang đặt lên chiếc ghế bên cạnh, con trai đã cao hơn nhiều so với năm trước, trong lòng ông cực kỳ cảm kích.
Biển Nguyên Trì từ từ bình tĩnh lại, khi ánh mắt chuyển qua đùi Biển Hán thì đột nhiên dừng lại: “Cha, chân của người……”
“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Biển Hán không muốn làm nó quá lo lắng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài: “Nguyên Trí đã trưởng thành, cha thiếu chút nữa là nhận không ra rồi.”
“Con chưa lớn, Nguyên Trí vẫn cần cha mẹ.”
Cố Đại Phượng suýt nữa thì lại khóc, trong lòng vô cùng áy náy và tự trách.
Biển Hán cũng vậy, nếu không phải lúc trước ông không kịp né tránh, đôi chân của cũng không bị thương, cũng sẽ không phát sốt đến đe dọa tính mạng, không thể không cầu cứu Cố Thu Nguyệt, đến nỗi bị nhốt ở Chu phủ không thể ra ngoài được.
Ông đã có thể đưa thê tử trở lại phủ Vĩnh Ninh, đoàn tụ cùng nhi tử sớm hơn.
Là tại ông không chịu cố gắng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nhìn mấy người xem, ngày mai kiểu gì mắt cũng sưng húp lên, mau đi lau mặt rồi ăn cơm thôi.”
Cố Đại Giang cắt ngang bầu không khí có phần thương tâm, gọi thím Ngưu mang đồ ăn lên.
Bữa tối, Cố gia nấu rất nhiều món, thím Ngưu ở nhà chủ trước địa vị không cao lắm, nên bà không có cơ hội phát huy trù nghệ. Sau này tới Cố gia cuối cùng cũng có thể trổ tài, hơn nữa tiểu thư lại chẳng hề giấu diếm gì hết còn hướng dẫn cho bà cách chế biến mấy món đồ ăn, bởi vậy chuyện vui vẻ nhất của thím Ngưu mỗi ngày chính là được ở trong phòng bếp.
Hôm qua một nhà chủ nhân đều đã trở lại, đáng tiếc là trở về tương đối trễ, bà không có thời gian chuẩn bị nhiều món.
May mà, hôm nay làm nhiều hơn chút.
Cho nên dù có thêm hai người Cố Đại Phượng, đồ ăn trên bàn như vẫn dư dả.
Mọi người đến phòng khách, vừa mới ngồi xuống, thì bên ngoài truyền đến tin tức Thiệu Thanh Viễn đã trở lại.
Cố Đại Phượng không biết Thiệu Thanh Viễn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một bóng người cao lớn từ ngoài cửa bước vào.
Cố Vân Đông đứng dậy đi qua đón hắn: “Muội còn tưởng hôm nay huynh ở hiệu thuốc bên kia không qua đây.”
“Qua đây ăn cơm chiều, tối nay vẫn phải quay lại.”
Thiệu Thanh Viễn nói xong, liền thấy bóng dáng hai người xa lạ.
Cố Vân Đông vội vàng giới thiệu đôi bên.
Nghe nói là Cố đại cô và đại dượng, trên mặt Thiệu Thanh Viễn lộ ra một tia kinh ngạc hiếm thấy: “Cuối cùng cũng tìm được rồi à?”
“Ừ, Chuyện này về sau sẽ từ từ kể lại cho huynh.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhanh chóng bước đến chào hỏi hai vị trưởng bối.
Cố Đại Phượng nhìn người trẻ tuổi trước mặt, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Vân Đông, đính hôn?
Thật ra Biển Hán đã biết tin Cố Vân Đông có vị hôn phu từ miệng Đái Văn Hoắc, bây giờ nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, ông liền đánh giá thêm một chút.
Quả nhiên là tuấn tú nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ của hắn coi bộ rất coi trong Cố Vân Đông.
Hai người không biết Thiệu Thanh Viễn là người ở nơi nào, tình huống trong nhà ra sao. Dù sao bây giờ cũng không tiện hỏi, sau khi mọi người chào hỏi nhau xong, liền ngồi xuống ăn cơm.
Buổi trưa Cố đại cô chỉ ăn một phần cháo, sau khi được đưa về khách điếm Biển Hán cũng mới ăn nửa chén.
Bây giờ hơi đói bụng, chỉ là lúc ở Chu gia, bị đói đã trở thành chuyện thường ngày, đã thành thói quen.
Giờ phút nhìn này nhìn một bàn đầy đồ ăn, hai người có chút ngây ngốc.
Không nói đến lúc ở Chu phủ bữa đói bữa no, ngay cả trước khi chạy nạn, bọn họ cũng chưa bao giờ ăn một bữa cơm chiều thịnh soạn như vậy.
Hình như bây giờ cuộc sống của đại đệ rất tốt?
Cố Đại Giang động đũa trước: “Đừng thất thần nữa, ăn cơm thôi, có chuyện gì ăn xong rồi nói.”
Cố Vân Đông bảo thím Ngưu múc hai chén cháo gạo kê, đưa tới trước mặt Cố đại cô và đại dượng nói: “Đại phu nói, dạ dày hai người chưa tốt, cần phải chăm sóc thật tốt, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ hay quá no, khẩu vị cũng không thể quá nặng. Cho nên cháu đã dặn thím Ngưu mấy ngày nay nấu mấy món dễ tiêu hóa, như cháo gạo kê và mì sợi gì đó, dưỡng dạ dày cho tốt trước đã.”
Biển Nguyên Trí đang định gắp thức ăn cho cha mẹ nghe thấy vậy, ngay lập tức chuyển phương hướng chiếc đũa, đổi sang gắp rau xanh.
Cố Đại Phượng nghe theo, cảm thấy hiện giờ Vân Đông đã thay đổi rất nhiều, vừa thân thiết lại vừa có năng lực.
Có cháo gạo kê và mì sợi đã rất tốt rồi, hồi trước ở nhà hầu như bữa nào bọn họ cũng ăn mì thô và bánh bao, phải dùng kèm với nước canh mới có thể nuốt xuống.
Nhìn cháo gạo kê trước mặt, bọn họ đều cảm thấy như đang sống cuộc sống của một lão gia phu nhân giàu có.
Bởi vậy bà gật đầu: “Được, nghe theo Vân Đông.”
Biển Hán cũng cười theo.
Hai người vừa quay đầu lại, liền phát hiện trong chén mình chất đầy rau dưa, thấy Biển Nguyên Trí đang nhìn bọn họ, vẻ mặt như đang đợi hai người khen ngợi, cả Vân Thư dáng vẻ cũng y hệt hắn, hiển nhiên là đã gắp cho bọn họ không ít đồ ăn.
Cố Vân Đông cũng dở khóc dở cười: “Nguyên Trí, tuy nói là dưỡng tốt dạ dày không thể ăn thịt cá, nhưng cũng không nói là chỉ có thể ăn rau xanh, mấy món thịt này chế biến thanh đạm vẫn ăn được, không sao.”
Biển Nguyên Trí lập tức ngượng ngùng, Vân Thư Vân Khả hai mắt nhìn nhau, lại cầm đũa lên gắp thịt.
Cố Đại Phượng nhanh chóng ngăn cản: “Đủ rồi đủ rồi, không cần gắp nữa, mọi người còn phải ăn cơm.”
Mấy đứa trẻ lúc này mới dừng tay, ngoan ngoãn ăn cơm.
Chỉ có Biển Nguyên Trí, vẻ mặt quấn quýt như trẻ con nhìn cha mẹ, dường như nhìn bọn họ ăn cơm thôi nó cũng thấy no.
Trong lòng Cố Đại Phượng càng thêm chua xót, đến khi mình ăn lửng dạ rồi mới buông đũa xuống, đút cơm cho con trai.
Mặc dù Biển Nguyên Trí cảm thấy hơi xấu hổ, nó nghĩ mình đã lớn rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn há mồm, ăn từng thìa từng thìa đồ ăn mà mẹ đút cho.
Cố Vân Đông thấy thế, chậm rãi thở dài.
Tuy bọn họ không coi Nguyên Trí là người ngoài, nhưng rốt cuộc cũng không phải là cha mẹ ruột, cho nên ngày thường Nguyên Trí cực kỳ hiểu chuyện, làm chuyện gì cũng sẽ suy tính trước sau không gây rắc rối cho bọn họ.
Chỉ khi ở trước mặt cha mẹ, thằng bé mới có thể bày ra dáng vẻ như thế, không kiêng nể gì mà làm nũng.
Vân Thư nhìn, suy nghĩ một chút lại nhìn về phía mẹ mình, Dương thị lại nhìn về phía Cố Đại Giang, bộ dạng như cũng muốn được đút.
Cố Vân Đông: “……” Cô không nhìn thấy cái gì hết.