Chương 420: Tin tức của Thiệu Thanh Viễn
Điều làm Cố Vân Đông ngạc nhiên chính là người nhỏ tuổi nhất Cố Vân Khả, tiểu cô nương đang ăn bát cơm thơm ngào ngạt của mình.
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía nhị ca và biểu ca mình, trong mắt lộ ra tia khinh thường chói loi.
Khinh…thường?
Cố Vân Đông sợ ngây người, thấy tiểu cô nương ăn hết đồ ăn trong chén mình xong, kiêu ngạo mở miệng nói: “Muội ăn xong rồi, nhị ca, lại đây, muội đút cho huynh ăn.”
Cố Vân Thư: “……”
Cố Đại Giang: “……”
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Cố Vân Đông: “……" Cũng may là cô đã nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, nếu không cô sẽ phải phun hết ra ngoài.
Cố Vân Thư vội vàng cúi đầu, ăn cơm ăn cơm, hắn không nghe thấy gì hết.
Chỉ có Dương thị dừng một chút, yên lặng đưa chén đũa của mình cho Vân Khả: “Khả Khả?”
Cố Đại Giang nhanh chóng ngăn lại: “Nương tử sao nàng lại muốn Khả Khả đút?”
Dương thị nói: “Hình như được đút ăn ngon hơn.”
Không, đó là ảo giác của mẹ.
Biển Nguyên Trí ở bên kia có chút ngượng ngùng, Cố Vân Đông dở khóc dở cười rời sự chú ý sang Dương thị: “Mẹ, nếu mẹ còn không ăn, món ngó sen chua cay mà mẹ thích sẽ không còn đâu.”
Dương thị vừa nghe, liền nhanh chóng cầm bát lại, không hề nhắc đến việc đút cơm nữa.
Bây giờ mọi người mới thu hồi tầm mắt.
Nguyên Trí vẫn luôn ở trong lồng ngực Cố Đại Phượng, cực kỳ ỷ lại vào bà ấy.
Cho đến khi Vân Thư Vân Khả ăn xong gọi hắn ra ngoài, thằng bé mới lưu luyến không rời nhảy xuống đất, nhìn hai người Cố Đại Phượng nói: “Cha mẹ, con đi giúp thím Ngưu thu dọn phòng, đêm nay con có thể ngủ cùng với cha mẹ không?”
“Đương nhiên có thể.”
Biển Nguyên Trí liền kéo biểu đệ biểu muội đi ra ngoài.
Chờ ba đứa trẻ đi ra phòng khách, mấy người mới thoải mái nói chuyện.
Nhắc tới việc chữa trị chân cho Biển Hán, Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chân đại dượng rất nghiêm trọng sao?”
Cố Đại Giang liếc mắt nhìn hắn, thuận cột trèo lên khá nhanh đấy nhỉ, chưa gì đã gọi đại dượng?
Biển Hán nhận ra, sờ sờ hai chân mình nói: “Nó khá nghiêm trọng, nhưng mà không trị khỏi cũng không sao. Giống như Vân Đông nói, ta còn có thể làm nghề mộc kiếm sống, Nhậm ma ma lấy mấy đồ ta khắc đem ra ngoài bán, có vẻ việc buôn bán còn khá tốt.”
“Huynh có thể nghĩ như vậy đương nhiên là rất tốt.” Cố Đại Giang nói: “Nhưng chúng ta vẫn nên đi đến mấy y quán nữa thử xem sao, chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng ta không nên buông tay.”
Cố Đại Giang cũng là đàn ông, ông rất rõ ràng, Biển Hán làm chủ của một gia đình, ngoài miệng trông thì nhẹ nhõm, nhưng chắc chắn trong lòng không hề dễ chịu chút nào.
Ông ấy muốn gánh vác trách nhiệm làm trượng phu phụ thân, chứ không muốn mình trở thành gánh nặng liên lụy hai người bọn họ.
Khắc gỗ có thể tạo thêm thu nhập cho gia đình, nhưng sinh hoạt hàng ngày rất bất tiện, vẫn phải dựa dẫm vào thê tử và con trai như cũ, cứ tiếp tục như thế này, sẽ khiến ông ấy có cảm giác thất bại.
“Ngày mai đến y quán Huệ Dân nhìn xem.” Cố Vân Đông nói.
Thiệu Thanh Viễn rũ mắt, im lặng một lát rồi nói: “Đúng là y quán Huệ Dân là y quán lớn nhất ở phủ Tuyên Hòa, nhưng theo ta được biết, trước đó không lâu đại phu am hiểu trị chân bó xương trong y quán đã đến y quán bên phủ Vạn Khánh rồi.”
Hắn buôn bán dược liệu, cho nên thường xuyên giao tiếp với các y quán, tin tức cũng nhanh nhạy.
“Y quán ở phủ Vạn Khánh? Tại sao lại qua bên đó?”
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút: “Mở thêm y quán?”
Cố Vân Đông nghẹn lại một chút, trước kia Tân phủ ở phủ Vạn Khánh, vì thế y quán Huệ Dân không mở thêm chi nhánh ở bên đó. Bây giờ Tân phủ sụp đổ rồi, bọn họ ngay lập tức mở thêm một cái khác, nhưng xem tình hình này có lẽ nhân công có hạn, cho nên mới đưa đại phu bên này đến.
“Vậy phải làm thế nào?” Cố Đại Phượng có chút lo lắng mở miệng.
Thiệu Thanh Viễn buông đũa xuống, nghe vậy nói: “Cháu có một sự lựa chọn khác ở đây.”
“Ai?” Cố Đại Phượng vội vàng hỏi.
“Hiệu thuốc của cháu sắp khai trương, cần tìm đại phu trông giữ cửa tiệm.” Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Cố Vân Đông: “Huynh đã nói với muội là huynh tìm được đại phu rồi. Vừa vặn ông ấy rất am hiểu về phương diện này, nếu mọi người tin tưởng, ngày mai huynh sẽ dẫn ông ấy đến đây xem thử cho đại dượng.”
Lão đại phu đã tới phủ thành, bây giờ đang ở trong viện phía sau hiệu thuốc.
Nhưng mà bây giờ tiệm thuốc cũng đang sửa chữa nên ban ngày có chút ầm ĩ. Thiệu Thanh Viễn liền đưa bạc cho lão đại phu, để mặc ông đến trà lâu ngồi, uống trà nghe thư, hoặc là đi đến mấy chỗ non xanh nước biếc ngồi trong đình chơi đùa cùng mấy lão nhân khác.
Chỉ có điều ông ấy lại không hứng thú với mấy thứ này, ông ấy vừa đến phủ thành đã đi tới y quán gần nhất, tìm người thảo luận y thuật.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, mà nghe nói đã có người bị mắng té tát.
Lão đại phu trở về liền tìm Thiệu Thanh Viễn càu nhàu, nói cái y quán nhỏ kia chẳng tốt chút nào, đại phu ở đó bản lĩnh đã không có còn đặc biệt tự cho mình là đúng.
Thiệu Thanh Viễn liền kiến nghị ông có thể đi y quán Huệ Dân xem thử, lão đại phu định ngày mai sẽ qua đó.
Nhưng bên này có người bệnh, hắn nghĩ, lão đại phu khẳng định càng thích xem bệnh cho người ta hơn.
Thiệu Thanh Viễn làm việc luôn đáng tin, Cố Vân Đông biết, nếu đại phu kia không có bản lĩnh, nhất định hắn sẽ không nói ra.
Bởi vậy mắt cô lập tức sáng lên, không chút nghĩ ngợi nói: “Được, ngày mai huynh dẫn ông ấy đến đây.”
Chuyện đã ấn định xong, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm.
Cơm nước xong, Thiệu Thanh Viễn quay trở về, căn nhà này không lớn, tổng cộng chỉ có mấy phòng, Nguyên Trí cùng Vân Thư ở lại đây đã có hơi chen chúc rồi, huống chi lại có thêm hai vợ chồng Cố đại cô.
Dù sao Thiệu Thanh Viễn ở lại cũng chẳng có chỗ ngủ, cho nên hắn vẫn quay trở lại hiệu thuốc.
Hắn đi rồi, Cố Đại Giang nói hai người Cố Đại Phượng đi nghỉ ngơi.
Lăn lộn cả ngày, cảm xúc thăng trầm, vừa khóc vừa cười, tinh thần đã tiêu hao đi phân nửa, quả thật mấy người rất mệt mỏi.
Chỉ là khi về tới phòng, được ngủ trên chiếc giường mềm mại êm ái, còn có con trai đã quay trở lại nằm giữa hai người bọn họ.
Mặc dù mệt muốn chết, nhưng lại chẳng thể nào ngủ nổi.
Một lúc lâu sau, Biển Hán mới bùi ngùi nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể rời khỏi Chu phủ, còn được gặp lại Nguyên Trí.”
Cố Đại Phượng gật đầu, bà cũng cho rằng mình sẽ phải ở lại Chu phủ bận rộn cả đời, bị Cố Thu Nguyệt tra tấn cho đến khi bà chết mới thôi.
Biển Nguyên Trí nằm ở giữa, nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, nở một nụ cười thỏa mãn.
Cố Đại Phượng duỗi tay nhè nhẹ xoa đầu nó: “Nguyên Trí, con nói cho cha mẹ biết, một năm nay con làm thế nào mà đến được đây, còn có…… Tỷ tỷ con……”
Nhắc tới Biển Mộ Lan, Nguyên Trí vẫn còn rất đau lòng.
Thằng bé nhỏ giọng kể lại những chuyện sau khi bọn họ thất lạc nhau, từ chuyện Biển Mộ Lan không chịu đựng nổi trước khi chết đã giao phó nó cho người nhà Đinh gia, sau này Đinh gia không muốn tiếp tục nuôi dưỡng nó nữa nên đưa nó cho nhà cũ Cố gia ở thôn Cố Gia.
Về phần những ngày ở nhà cũ Cố gia, nó không kể chi tiết.
Nhưng Cố Đại Phượng đã sớm biết đức hạnh của mấy người nhà cũ Cố gia, cũng biết cuộc sống của Nguyên Trí có bao nhiêu khổ sở.
Sau đó Cố Vân Đông đi tới thôn Cố Gia, cố tình lên kế hoạch khiến người nhà Đinh gia đưa nó ra khỏi nhà cũ Cố gia, những ngày cực khổ của nó rốt cuộc cũng kết thúc.
Cuối cùng, nó nói Cố Vân Đông đã đến nơi mà Biển Mộ Lan qua đời, chuyển mộ phần của tỷ ấy về thôn Vĩnh Phúc an táng.
Nói đến đây, bọn họ lại cảm thấy đau xót, khóc lóc dữ dội một trận.