Chương 421: Những Chuyện Này
Cố Đại Phượng giờ khắc này vô cùng cảm kích Cố Vân Đông: “Biểu tỷ con, vì chúng ta mà đã làm quá nhiều chuyện.”
“Dạ, biểu tỷ cực kỳ lợi hại. Trên đường chạy nạn mợ cùng Vân Thư, Vân Khả, đều do biểu tỷ bảo hộ mới đến được thôn Vĩnh Phúc. Cậu cũng được biểu tỷ tìm thấy, biểu tỷ sẽ còn làm được rất nhiều chuyện nữa.”
Nhắc đến Cố Vân Đông, trong mắt Nguyên Trí tràn ngập sùng bái.
Cố Đại Phượng và Biển Hán liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi nhìn thằng bé đầy cưng chiều: “Đúng, về sau con cũng sẽ lợi hại giống như biểu tỷ vậy.”
Biển Nguyên Trí không ngừng gật đầu, sau đó nó bắt đầu kể về cuộc sống của nó ở thôn Vĩnh Phúc, nói rằng khi nó vừa tới huyện thành, liền đụng phải phu tử Vân Thư, sau đó biểu tỷ xin phu tử thu nhận nó làm học trò.
Hai người Cố Đại Phượng sửng sốt: “Con nói cái gì? Con, con đi học đường đọc sách?”
“Dạ, biểu tỷ nói, không nhất định phải thi khoa cử, nhưng nhất định phải biết chữ, đọc nhiều sách, tương lai của con khẳng định sẽ không kém. Hiện tại con và Vân Thư cùng nhau đọc sách ở học đường trong huyện thành, phu tử bọn con rất lợi hại, trước kia ông ấy là Trạng Nguyên, yêu cầu thu nhận học trò rất nghiêm khắc, Vân Thư đọc sách rất giỏi, được phu tử nhìn trúng. Nhưng con không biết chữ, cho nên biểu tỷ phải mất rất nhiều công sức phu tử mới chịu nhận con.”
Cố Vân Đông lại chẳng biểu hiện gì.
Hai người Cố Đại Phượng kinh sợ, tuy rằng hôm nay Cố Vân Đông đã nói qua một số việc cho bọn họ nghe, nhưng chưa từng nhắc đến chuyện đưa Nguyên Trí đi học đường đọc sách.
Hơn nữa, học đường này còn không phải mấy tiểu tư thục ở trong thôn, phu tử lại còn là một đại nhân vật.
Cố Đại Phượng không nói lên lời, ai có thể ngờ, những thứ bà muốn mà không thể cho Nguyên Trí, đã đều được Vân Đông cho.
Biển Nguyên Trí vẫn đang nói chuyện, nó nói hiện giờ ở thôn Vĩnh Phúc, Cố gia có một cái xưởng, nhân công đã vượt qua một trăm người.
Còn kể đến huyện thành có một cái cửa hàng, trước đó không lâu ở phủ thành cũng khai trương thêm một cái nữa, còn cùng người hợp tác mở một cửa hàng bán trà sữa.
Thằng bé còn kể rằng cậu cả đến học viện tốt nhất phủ Tuyên Hòa đọc sách, thông qua khảo hạch do chính hiệu trưởng tự mình kiểm tra, người tiến cử cậu cả cho hiệu trưởng chính là phu tử của chúng.
Còn nói Thiệu Thanh Viễn có võ công cao cường, lúc bị cậu cả làm khó dễ, hắn đứng ở cổng lớn dãi nắng dầm mưa gió thổi cũng không hề nhúc nhích, đối xử với biểu tỷ cực kỳ tốt, đối với bọn nó cũng thế.
Biểu tỷ làm bánh kem, kẹo ăn siêu ngon, chẳng những bọn nó thích, mà những đứa trẻ cùng trường cũng rất thích.
Còn kể rất rất nhiều chuyện mà nó đã trải qua ở thôn Vĩnh Phúc.
Hai người Cố Đại Phượng ban đầu thì kinh ngạc, sau lại khiếp sợ đến chết lặng, cảm giác có rất nhiều nhận thức trong đâu bọn họ đang bị đảo lộn.
Bọn họ nhìn ra gia đình đại đệ hiện giờ đã có chút của cải, trong nhà có thể dùng xe ngựa còn có hạ nhân, khẳng định cuộc sống khác một trời một vực so với trước kia.
Nhưng lại không ngờ khác biệt lớn đến mức độ này.
Nghe thế nào, dường như còn lợi hại hơn cả Chu gia, người đã vây hãm bọn họ khiến cho bọn họ hoảng loạn, kinh hồn bạt vía.
Chấn động có hơi lớn, hai vợ chồng bọn họ không duy trì nổi biểu cảm trên khuôn mặt.
Cuối cùng do Nguyên Trí quá mệt mỏi, vừa nói vừa ngủ thiếp đi, hai người mới nhắm mắt lại đi ngủ.
Hôm qua đi ngủ quá muộn, hơn nữa lâu lắm rồi bọn họ mới có một giấc ngủ an ổn như thế này, nên hôm sau dậy hơi trễ.
Mọi người cô gắng đi lại nhẹ nhàng không muốn đánh thức bọn họ, đến khi Thiệu Thanh Viễn dẫn vị lão đại phu kia đến, ông ấy vừa vào cửa đã lớn giọng hỏi người bệnh ở chỗ nào, lúc này họ mới gọi một nhà ba người dậy.
Ba người có chút ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Khi ra ngoài mọi người thấy đôi mắt bọn họ sưng đỏ, liền biết nhất định tối hôm qua bọn họ lại khóc nên không ai nói gì.
Lão đại phu họ Hùng, tính tình có chút khó chịu, nhưng lại là một đại phu vô cùng tận tụy, lúc vào nhà trà còn chưa uống, đã gấp không chờ nổi muốn gặp người bệnh.
Thấy ông ấy như vậy, làm Cố Vân Đông liên tưởng tới Tống Đức Giang.
Có phải mấy đại phu tự tin có bản lĩnh, đều có tính tình cổ quái như vậy không?
Nhưng cô vẫn kiên trì muốn để cho Biển Hán ăn sáng trước rồi mới xem bệnh, Hùng đại phu ban đầu có chút không vui, nhưng nghe nói đối phương dạ dày không tốt, lập tức vẫy vẫy tay ý bảo ông mau chóng đi ăn.
Sau khi ăn xong chuẩn bị xem bệnh, tất cả mọi người bắt đầu bày biện thế trận sẵn sàng đón quân địch.
Hùng đại phu rửa rửa tay, rất nhanh đã ngồi xuống đối diện Biển Hán, thấy cả người ông cứng đờ, thì vội xua xua tay nói: “Thả lỏng một chút, ta mới chỉ nhìn thử mà thôi, còn chưa bắt đầu chữa trị, cũng không đau, căng thẳng sớm thế làm gì.”
Biển Hán bị ông ấy nói cho bật cười, cả người lập tức thả lỏng.
Không nghĩ tới ngay sau đó, trên đùi liền bị Hùng đại phu gõ mấy cái.
“A……”
Cũng không biết ông ấy gõ ở chỗ nào, mới chỉ gõ nhẹ một chút mà ông đã đau đến chảy nước mắt, cả người không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.
Những người khác lập tức căng thẳng, Biển Nguyên Trí ôm lấy tay của Hùng đại phu, nói: “Đừng đánh nữa, đau lắm.”
Khóe miệng Hùng đại phu khẽ co giật: “Vậy ngươi có muốn ta chữa khỏi chân cho cha ngươi không?”
Cố Vân Đông không am hiểu y thuật mấy, nhưng cô cũng biết không nên quấy rầy đại phu xem bệnh, vì vậy liền kéo Nguyên Trí trở lại.
Hùng đại phu lúc này mới tiếp tục xem xét, dây thần kinh của Biển Hán lại căng ra, sợ ông ấy sẽ làm như lúc nãy.
Nhưng mà kế tiếp Hùng đại phu lại không làm chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi chuẩn bệnh xong, ông ấy thu tay lại, cúi đầu suy tư.
Mọi người đều nhìn ông ấy, không một ai dám lên tiếng quấy rầy.
Nhưng ông ấy vẫn cứ im lặng, điều này làm cho mọi người có chút nôn nóng.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn lên tiếng hỏi ông ấy: “Có thể chữa trị không?”
“Hả? À, ừ, có thể chữa trị.”
“Thật sao?” Cố Đại Phượng lập tức kích động, siết chặt ngón tay, bà nhìn về phía Biển Hán: “Cha thằng bé, chàng nghe thấy không? Hùng đại phu nói có thể chữa trị.”
Biển Hán liên tục gật đầu, có thể trị khỏi hai chân, ông còn có thể không cao hứng à?
“Hùng đại phu, có yêu cầu gì muốn chúng ta chuẩn bị không, bây giờ lập tức bắt đầu chữa trị sao?” Cố Đại Giang cũng kích động.
Hùng đại phu liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: “Ta nói có thể chữa trị là có thể chữa trị, nhưng còn phải hỏi ý kiến của hắn một chút.”
“Cái gì, có ý gì?”
“Chân này là có thể trị khỏi, nhưng quá trình tương đối đau đớn, ta sợ ngươi không chịu nổi.”
“Nói như thế nào đây?”
Hùng đại phu nhún nhún vai: “Đầu tiên, chúng ta phải đánh gãy xương cốt của hắn thêm một lần nữa, sau đó mới bó xương nối lại.”
Lại, lại đánh gãy một lần nữa?
Mọi người hút một ngụm khí lạnh, Cố Đại Phượng nhớ lại tiếng hét đau đớn lúc trượng phu mình bị ngựa giẫm gãy hai chân hồi trước, sắc mặt bà lập tức trắng bệch, cơ thể bà khe khẽ run rẩy.
Người khác không biết, Cố Đại Phượng biết, đừng nhìn Biển Hán là một đại nam tử, nhưng thật ra hắn cực kỳ sợ đau.
Điểm này, Hùng đại phu cũng đã nhìn ra.
Vừa rồi ông mới chỉ gõ nhẹ thôi, mà Biển Hán đã đau đến toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.
Nếu đánh gãy xương cốt một lần nữa, sự đau đớn đớn kia với ông mà nói, chẳng khác chết đi sống lại là bao.
Cha Biển run lên một chút, nhưng ông nhìn đôi chân của mình, lại nghĩ đến cuộc sống của vợ con sau này, khẽ nghiến răng nói: “Không, không sao, muốn đánh gãy thì cứ đánh gãy đi, ta có thể, có thể chịu đựng được.”
Có thể chịu đựng? Giọng nói run rẩy thế này...
Biển Hán hít sâu một hơi, ông nhìn ánh mắt lo lắng của tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hùng đại phu, nhắm mắt lại nói: “Tới, tới đây đi, đánh đi.”
Hùng đại phu nói không nên lời: “Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.”