Chương 422: Bầu Không Khí Ấm Áp Hài Hòa.
Mọi người lại sửng sốt: "Vì sao?”
“Thân thể hắn hiện tại còn quá yếu, không phải vừa rồi các ngươi còn nói dạ dày của hắn không được khỏe sao? Ít nhất cũng phải chờ đến khi thân thể cùng tinh thần đều được tĩnh dưỡng tốt thì mới có thể bắt đầu chữa trị.”
Vậy chẳng phải còn lo lắng sợ hãi một thời gian nữa sao? Biển Hán lại run lên một lần nữa.
Nhưng lời của đại phu vẫn phải nghe theo.
Hùng đại phu tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này ngươi cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt, qua vài ngày nữa ta sẽ lại đến thăm ngươi, chờ ta cảm thấy có thể bắt đầu, thì chúng ta sẽ chữa trị chân.”
“...... Được, được thôi.”
Biển Hán nhìn về phía Cố Đại Phượng, trên mặt còn lộ ra biểu tình khóc không ra nước mắt.
Cố Đại Phượng mấy lần do dự, nhưng rồi cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Hùng đại phu khám bệnh xong, lại bắt mạch cho Cố Đại Phượng, xác định bà cũng là thân thể suy yếu, cần cùng Biển Hán tĩnh dưỡng. Sau đó ông ấy kê cho bọn họ một phương thuốc, phía trên là mấy phần dược thiện, để người ta nấu cho bọn họ ăn.
Cố Vân Đông kinh ngạc, Hùng đại phu này quả nhiên rất có bản lĩnh, lại còn có thể hiểu về dược thiện (dược liệu dùng để làm ẩm thực)?
Mọi chuyện đã giải quyết xong, Hùng đại phu rời khỏi Cố gia, lưu lại một đại gia đình, còn đang không biết nên cao hứng hay là lo lắng.
Nhưng Hùng đại phu nói dược thiện cần phải nghiên cứu thật kỹ, thím Ngưu liền cầm lấy thực đơn.
Nhưng bà ấy không biết chữ, hơn nữa chữ rồng bay phượng múa của Hùng đại phu, quả thật nhìn cũng thật phí sức.
Cố Vân Đông chỉ có thể đi theo vào phòng bếp, vừa lúc, cô rất có hứng thú đối với dược thiện này.
Về phần cửa hàng bên kia... Hôm nào lại đi, chuyện của đại dượng càng quan trọng hơn đúng không?
Thiệu Thanh Viễn dựa theo danh sách được viết đi lấy dược liệu tới, sau đó vừa dạy cho cô biết, vừa nhìn cô nấu dược thiện. Nói xong mới rời đi.
Cố Đại Phượng cảm thấy có chút băn khoăn, bà cảm thấy mình nên giúp một chút gì đó.
Nhưng lại lo lắng mình vụng về, làm lãng phí nguyên dược liệu để nấu ăn, chỉ có thể ở một bên phụ giúp một tay.
Mấy người Vân Thư, Nguyên Trí vốn dĩ hôm nay định đi thư viện Thiên Hải xem bức tường viết đầy tên kia, nhưng hiện giờ cũng không đi nữa, hai đứa vây quanh Biển Hán nói chuyện, ríu rít không ngừng, dùng ngôn ngữ có chút vụng về an ủi ông không cần lo lắng, không cần sợ, chân ông rồi sẽ được chữa khỏi.
Vì vậy làm cho lòng Biển Hán cảm thấy ấm áp, hình như thật sự không có gì đáng sợ nữa.
Ngược lại Vân Khả, con bé cũng ở trong phòng bếp nhìn trái nhìn phải.
Cố Vân Đông và thím Ngưu đều đã quen rồi, nhưng Cố Đại Phượng không quen, sợ con bé bị bỏng, cho đến khi nhìn thấy con bé nhanh nhẹn rửa rau nhặt rau, thì mới nhớ tới hôm qua Nguyên Trí vừa cùng mình nói, tiểu cô nương thích ăn, cũng thích xuống bếp.
Dương thị dẫn Lữ Hồng Tú đi chăm sóc chậu hoa, bà về thôn Vĩnh Phúc một thời gian, vì vậy sợ những bông hoa này xảy ra chuyện. Hôm qua đã xem qua một lần, hôm nay lo lắng lại ra kiểm tra thêm một lần nữa.
Toàn bộ cả căn nhà, đều khép lại bên trong là một bầu không khí ấm áp hài hòa.
Cho đến khi, Đồng Thủy Đào trở về.
Nàng ấy đi ra ngoài từ sáng sớm, buổi trưa mới trở về.
Vừa vào cửa liền đi vào phòng bếp tìm Cố Vân Đông, ở cửa 'bụp bụp xoẹt xoẹt' vài cái, chọc cho mọi người trong phòng bếp đều quay đầu nhìn về phía nàng ấy.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, ngươi như vậy mà vẫn còn ra vẻ thần thần bí bí được à?
Cô đặt đồ đạc trong tay xuống, rửa tay và đi ra ngoài.
Hai người đến một bên nói chuyện, Đồng Thủy Đào bộ dáng thần thần bí bí.
Cố Đại Phượng lắc đầu cười cười, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Chỉ là một hồi lâu cũng không thấy Cố Vân Đông trở lại, thím Ngưu bên kia lại không biết đọc, vẻ mặt liền trở nên rối rắm.
Cố Đại Phượng nhận lấy danh sách ra cửa đi tìm Cố Vân Đông, không nghĩ tới các cô đứng ở hành lang nói chuyện.
Xem ra vẫn còn chưa nói xong, Cố Đại Phượng liền chờ, ai biết bên tai lại truyền đến ba chữ 'Cố Thu Nguyệt'.
Bà không khỏi sửng sốt.
Cố Vân Đông cũng nhìn thấy bà, vừa lúc Đồng Thủy Đào nói xong, cô dặn dò để cho nàng ấy tiếp tục hỏi thăm, liền xoay người trở về hỏi: "Đại cô, làm sao vậy, tìm cháu có việc?”
Cố Đại Phượng lúc này mới thu hồi tinh thần, cầm danh sách trong tay nói: "Cái kia, thím Ngưu nói muốn hỏi cháu thuốc này là loại thuốc gì.”
Cố Vân Đông vừa nhận lấy vừa đi vào trong, vào phòng bếp cùng thím Ngưu thương lượng một lúc thì mới chú ý tới Cố Đại Phượng vẫn còn chưa vào.
Cô ngẩn người một chút, lại đi ra ngoài: "Đại cô, làm sao vậy?”
"Ta, ta vừa nghe được tên Cố Thu Nguyệt."
Cố Vân Đông liền bừng tỉnh, cũng rất dứt khoát trả lời: "Đúng, cháu bảo Thủy Đào nhìn chằm chằm Chu phủ, xem động tĩnh của Cố Thu Nguyệt."
"Cháu muốn... Đối phó với bà ta?”
Cố Vân Đông cũng không gạt bà ấy, gật đầu: "Bà ta làm việc hơi quá mức rồi.”
"Vân Đông." Cố Đại Phượng vội vàng kéo tay cô, nói: "Quên đi, Cố Thu Nguyệt kia, quả thật không phải là người tốt gì. Nhưng bất luận lúc trước bà ta ôm mục đích gì, nói cho cùng, chung quy bà ta cũng đã cứu chúng ta một mạng. Một năm nay ta làm trâu làm ngựa mặc cho bà ta tra tấn, coi như đã trả lại phần ân cứu mạng này. Hiện giờ ta và đại dượng cháu đều đã rời khỏi Chu phủ, chỉ nghĩ từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì với bà ta nữa. Sau này coi như không quen biết là tốt rồi, cháu không cần thiết..."
Cố Đại Phượng biết lời này của mình có chút không biết tốt xấu, Vân Đông vì cho bọn họ mới muốn trả thù Cố Thu Nguyệt.
Nhưng Cố Thu Nguyệt bây giờ là thiếp của Chu lão gia, vị Chu lão gia kia còn rất sủng ái bà ta, nếu ông ta vì Cố Thu Nguyệt mà muốn đối phó với Cố gia thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bà vừa được đại đệ cứu ra, kết quả lại còn liên lụy đến bọn họ sao?
Tuy rằng, tuy rằng tối hôm qua nghe Nguyên Trí nói những chuyện kia, bà có cảm giác hiện tại Vân Đông rất lợi hại.
Nhưng Cố Đại Phượng dù sao cũng không tự mình trải qua, bà không cách nào nhận ra Cố Vân Đông rốt cuộc lợi hại như thế nào.
Nhưng bà lại ở Chu gia ngây người một năm, tự mình cảm thụ qua Chu phủ, cùng hoàn cảnh trước kia của mình rốt cuộc có bao nhiêu khác nhau.
Cố Vân Đông liếc mắt một cái liền nhìn ra băn khoăn của Cố Đại Phượng, cũng hiểu được lo lắng của bà ấy.
Bởi vậy cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay bà ấy, cười nói: "Được. Vậy thì nghe lời đại cô, bỏ qua ân oán của các người.”
Đúng vậy, cô nói đến ân oán giữa Cố đại cô và Cố Thu Nguyệt.
Nhưng không nói, xóa bỏ ân oán của nhà bọn họ và Cố Thu Nguyệt.
Cố Vân Đông không quên lúc trước trên đường chạy nạn, Cố Thu Nguyệt đã cấu kết với vị Tiền gia kia, bảo Phó Minh dẫn bọn hắn tới truy đuổi cả nhà bọn họ, muốn bán cô và đệ đệ muội muội cho Tiền gia, muốn bọn họ sống sống không bằng chết.
Lúc ấy Tiền gia hung thần ác sát mang theo một đám người đuổi theo, hoàn toàn bị dồn vào tình thế bắt buộc, nếu không phải trong tay mình có vũ khí, chỉ sợ hiện giờ còn không chắc đang ở trong câu lan viện nào, đệ đệ muội muội cũng không chắc còn có thể sống sót.
Đây là điều mà một người cô cô ruột có thể làm được sao? Cho dù là người xa lạ cũng không ngoan độc như vậy.
Cố Vân Đông cũng không quên lúc cha mình đụng phải Cố Thu Nguyệt, bị bà ta cố ý lừa gạt cô đi phủ Vạn Khánh.
Những mối thù này, cô vẫn luôn nhớ kỹ.
Cố Thu Nguyệt lại không cứu mạng cô, cho nên căn bản không tồn tại một khoản nào cần xóa bỏ.
Lúc trước nghe nói bà ta đã chết, những cừu hận này tất nhiên tản đi.
Cố Vân Đông nhiều nhất chỉ cảm thán một câu ác nhân tự có trời thu, người này chung quy đã nhận được báo ứng.
Nhưng bây giờ không phải còn sống sao? Hơn nữa còn sống tốt hơn, phú quý hơn trước kia nhiều, thậm chí còn lấy việc tra tấn hai vợ chồng Cố đại cô làm niềm vui.
Vậy thì phải tính toán sổ sách cho tốt.