Chương 423: Động Tác Của Cố Thu Nguyệt.
Cố đại cô thấy cô đã đáp ứng, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt một lần nữa mang theo nụ cười.
Cố Vân Đông kéo bà ấy vào phòng bếp, lại tiếp tục bận rộn.
Nhưng điều khiến Cố Vân Đông không nghĩ tới chính là, cô còn chưa tìm Cố Thu Nguyệt tính sổ, mà Cố Thu Nguyệt ngược lại đã tự mình tới tìm phiền toái.
Sau khi Cố Vân Đông tìm được Cố đại cô, nhất thời quên mất bức chân dung tìm người còn dán trên tường thông báo, cũng chưa kịp xé xuống.
Không nghĩ tới Nhậm ma ma lại đem hai bức tranh kia xé ra, sau đó theo địa chỉ phía trên tìm đến nhà Kha biểu cô, nói với Kha biểu cô, bà ta biết hai người này ở nơi nào.
Kha biểu cô cũng ngây người, bà rất hay đến nhà Cố Vân Đông, nhất là lâu rồi không gặp Vân Thư và Nguyên Trí, vì vậy ngày thứ hai ngày thứ ba sau khi Cố gia trở lại phủ thành, bà đã đến căn nhị tiến, tất nhiên cũng biết Nguyên Trí và cha mẹ đã đoàn tụ.
Cũng gặp qua Cố đại cô và Biển Hán, ít nhiều biết được một ít chuyện của hai người này.
Trong lòng vừa thương cảm, đồng thời cũng hung hăng mắng Cố Thu Nguyệt một trận.
Người trước mặt này tự xưng là Nhậm mama, chẳng lẽ chính là Nhậm ma ma đi theo bên cạnh Cố Thu Nguyệt mà Vân Đông nói?
Kha biểu cô cân nhắc trong lòng, cũng không biết bà ta muốn làm gì, bởi vậy bất động thanh sắc gật đầu, biểu thị muốn dẫn bà ta đi gặp người đang muốn tìm người.
Nhậm ma ma có chút kinh ngạc, bà ta còn tưởng rằng chính Kha biểu cô tìm người, không nghĩ tới nơi này chỉ là một nơi liên lạc.
Người đằng sau chuyện này, sao lại thần bí như vậy?
Nhậm ma ma nhất thời suy nghĩ hơi nhiều, cảm thấy người hao tổn hết tâm tư tìm hai vợ chồng Cố đại cô, sợ là người có thù hận gì với hai người này? Nếu không tại sao còn phải vòng vo như vậy?
Nghĩ đến khả năng này, Nhậm ma ma bắt đầu kích động.
Bà ta đi theo Kha biểu cô đi tìm Cố Vân Đông, trên đường không nhịn được mà hỏi thăm: "Lão tỷ tỷ, người đang tìm người này là ai? Có quan hệ gì với những người trong bức chân dung này?"
Ngươi mới là lão tỷ tỷ.
Sắc mặt Kha biểu cô trở nên khó coi, nhìn Nhậm ma ma lớn hơn mình ít nhất mười tuổi, thiếu chút nữa nhịn không được mà phun một ngụm nước miếng.
Bà trả lời một cách thiếu kiên nhẫn: "Khi bà gặp người đó thì tự hỏi đi, ta không biết.”
Nhậm ma ma cảm thấy người này khó ở chung, ý cười trên mặt liền thu lại, hừ lạnh một tiếng.
Kha biểu cô trực tiếp dẫn bà ta đến Cố Ký, vừa vặn hôm nay Cố Vân Đông ở Cố Ký xem sổ sách, tìm hiểu tình hình thu nhập gần đây.
Trịnh Cương ở một bên khổ sở nói: "Rất nhiều người đều nói hàng hóa của chúng ta quá ít, căn bản không đủ cho chính bọn họ ăn, người phủ thành này có tiền, mua đồ đều tính từng giỏ từng giỏ, nói bọn hắn hạn chế mua bọn hắn sẽ mắng người.” Ông cũng khổ quá mà.
Cố Vân Đông buồn cười: "Vất vả Trịnh thúc rồi”.
“Cái này ngược lại không có gì to tát, mắng hai câu cũng không thiếu miếng thịt, dù sao bọn họ vẫn sẽ bỏ tiền mua đồ của chúng ta. Nhưng mà cô chủ, ta thật sự không nghĩ đến việc mở thêm một cửa hàng ở thành tây sao?” Nơi này cách thành tây quá xa, người bên kia tới mua đồ là mắng hung dữ nhất.
Cố Vân Đông cũng muốn mở, nhưng tinh lực của cô có hạn, tiệm trà sữa này cũng vừa mới mở không lâu, dù sao cũng phải từng bước một.
Nhưng quả thật có thể chuẩn bị trước, nếu có cửa hàng thích hợp, cũng có thể mua trước.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông liền dặn dò Trịnh Cương có thể chú ý trước một chút.
Trịnh Cương vừa mới đáp ứng, ngoài cửa có hai người đi vào.
Một người đi đầu chính là Kha biểu cô, Cố Vân Đông lập tức cao hứng nghênh đón: "Biểu cô sao người..."
Còn chưa dứt lời, Kha biểu cô bước sang bên cạnh một bước, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn của Nhậm ma ma.
Ý cười trên mặt Cố Vân Đông cứng lại, nhíu mày, nhìn về phía Kha biểu cô.
Bà ấy vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa, giới thiệu: "Đây là Nhậm ma ma, bà ta xé bản thông báo tìm người trên tường, nói là biết tung tích của người trên bức chân dung kia, nên đặc biệt tới đây nói cho chúng ta biết."
Cố Vân Đông: "..."
Phải, bức chân dung, cô quên xé nó đi.
Nhưng mà, Nhậm ma ma thế nhưng lại muốn đến nói cho cô biết đại cô cùng đại dượng đang ở đâu?
Đây là loại chuyện gì vậy?
Cố Vân Đông đầu óc đảo quanh, lập tức nhìn về phía Nhậm ma ma gật gật đầu, nói: "Theo ta tới đây đi, đi hậu viện nói.”
Nhậm ma ma vừa đánh giá cửa hàng trước mặt xong, đang nghĩ cửa hàng này quả thật rất lớn.
Nghe cố Vân Đông nói, liền vội vàng cười đi theo.
Kha biểu cô cũng đi góp vui, ba người đến hậu viện, ngồi trên ghế đá.
Chỉ là vừa ngồi xuống, Kha biểu cô liền đứng lên, thời tiết trở lạnh, ghế đá cũng lạnh lẽo theo.
Bà đi thẳng lên lầu hai cầm một cái đệm xuống, Nhậm ma ma thấy vậy cũng có chút thèm thuồng, nơi này bà ta lớn tuổi nhất, không chịu nổi cái lạnh nhất.
Nhưng Cố Vân Đông cũng không nhắc đến, Kha biểu cô cũng chỉ cầm một cái, bà ta cũng không thể nói cái gì.
Nhưng mà bà ta nào biết được, Cố Vân Đông cố ý chọn ở chỗ này, dù sao cô cũng không muốn dẫn người này lên lầu hai nói chuyện phiếm, với lại cô mặc khá nhiều, còn có chút nóng, có thổi gió cũng tốt.
Ngược lại Tô Trường Thuận không hiểu nội tình, đem trà lên cho ba người, Nhậm ma ma uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy thân thể ấm áp lên một chút.
Cố Vân Đông hỏi: "Bà nói bà có tin tức của người trên bức chân dung? Là thật sao? Bà không nói dối ta đấy chứ?”
“Không có không có, ta làm sao có thể gạt ngươi được?”
"Vậy cũng không chắc." Cố Vân Đông lười biếng nói: "Lúc trước đã có vài người, vì tiền thưởng nói ở trên mà cung cấp mấy tin tức giả, thật khiến cho người ta cảm thấy không vui. Hy vọng lời bà nói là sự thật, nếu không ta sẽ để người đánh bà ra ngoài.”
Nhậm ma ma run rẩy một chút, lúc này tay phải giơ lên thề: "Ta có thể thề, lời ta nói đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, trời đánh sấm sét.”
Cố Vân Đông nhíu mày, đối với chính mình còn dám thề độc ah.
Nhậm ma ma vì để cho cô càng tin tưởng mình, vội vàng nói: "Nữ nhân trên bức vẽ này tên là Cố Đại Phượng đúng không, nam nhân tên là Biển Hán có phải không?”
Cố Vân Đông lúc này ít nhiều đoán được Nhậm ma ma muốn làm cái gì, đây là thấy hai người đại cô và đại dượng bị Đái Văn Hoắc mua đi liền không cam lòng, muốn nháo ra chút chuyện khiến bọn họ không dễ chịu.
Đáng tiếc, sợ là bà ta và Cố Thu Nguyệt đều không thể như ý nguyện.
Cố Vân Đông nghĩ đến đây, hơi kích động, ánh mắt nhìn Nhậm ma ma cũng tỏa sáng: "Đúng đúng đúng, chính là tên này, xem ra bà thật sự biết bọn họ ở nơi nào. Bà nói đi, chỉ cần bà cung cấp tin tức thật, ta lập tức cho bà tiền thưởng ở trên đó.”
Lúc này Nhậm ma ma thấy tiền thưởng cũng rất động tâm, liền nói: "Cố Đại Phượng và Biển Hán, hiện giờ đang ở trong quý phủ của Đái tri phủ, bọn họ bị Đái công tử mua đi mất rồi.”
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Thật sao? Ngươi không lừa ta chứ, bọn họ đang ở Đái phủ?’
"Phải, từng câu từng chữ đều là thật."
Cố Vân Đông cười ha ha: "Thật tốt quá, thật tốt quá.”
Kha biểu cô ở một bên thoáng ngước mắt lên, âm thầm hừ một tiếng: diễn sâu quá đấy.
Nhậm ma ma thấy bộ dáng cô hình như rất cao hứng, hơi nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, ta có thể hỏi ngươi không, hai người này, cùng cô nương có quan hệ gì? Để cho cô nương không tiếc chi số tiền thưởng cao như vậy để tìm kiếm họ?”