Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 424 - Chương 424. Nhậm Ma Ma Bị Đả Kích.

Chương 424. Nhậm Ma Ma Bị Đả Kích. Chương 424. Nhậm Ma Ma Bị Đả Kích.

Chương 424: Nhậm Ma Ma Bị Đả Kích.

Cố Vân Đông còn đang cười nghe vậy liền vung tay lên không thèm để ý nói.

“Bọn họ là đại cô và đại dượng của ta, đã hơn một năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm bọn họ. Nhưng vẫn không có tin tức, hiện giờ cuối cùng cũng có, đa tạ ngươi.”

Trong lời nói còn có chút thương cảm: “Cũng không biết một năm qua bọn họ có ổn không, có chịu khổ hay không, nhưng cũng không sao, hiện giờ ta đã tìm được bọn họ, đến lúc đó đón bọn họ về nhà, nhất định để cho bọn họ sống thật tốt. Không nói những thứ khác, ít nhất ăn uống không phải lo hơn nữa bên cạnh còn có hạ nhân hầu hạ, bọn họ cũng có thể khổ tận cam lai*.”

(*Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)

Cả người Nhậm mama giống như bị sét đánh, cô và dượng?? Còn, còn muốn cho bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp??

Người này, người này chẳng lẽ là người Cố di nương nói, con gái của phòng lớn Cố gia?

Cả người Nhậm mama đều không tốt rồi, có chút hoảng hốt lắc đầu.

Làm sao có thể như thế? Không thể nào? Vì sao không phải là kẻ thù?

Kỳ thật Cố Vân Đông nghĩ không sai, bà ta và Cố Thu Nguyệt quả thật vô cùng không cam lòng khi thấy hai vợ chồng Cố Đại Phượng có thể rời khỏi Chu phủ, đến phủ Đái đi theo Đái công tử tương lai sẽ tiền đồ vô lượng.

Nhất là dưới tình huống Cố Thu Nguyệt bị thất sủng.

Căn bản việc này cũng không liên quan nhiều đến Nhậm mama, bà ta và hai người Cố Đại Phượng cũng không thù không oán, bọn họ muốn đi thì đi đi, bà ta cũng bớt được rất nhiều phiền toái.

Nhưng mà tệ là tệ ở chỗ những lời nói trước khi đi của Biển Hán đã triệt để châm ngòi cho lửa giận của Chu Đại Phú.

Trước kia Cố Thu Nguyệt luôn bảo trì phẩm chất tốt đẹp, chất phác và thiện lương nhưng trong nháy mắt liền sụp đổ, hơn nữa còn đẩy Chu Đại Phú vào một tình huống vô cùng xấu hổ, dù sao những lời nói của Biển Hán lúc ấy chính là làm trò trước mặt Đái Văn Hoắc.

Hôm nay Đái công tử đã biết di nương của hắn thật ra lại là một người rắn rết như vậy, chưa kể đến chuyện đứng đó xem trò cười mà không chừng còn cảm thấy ánh mắt hắn không tốt, hồ đồ đến mức bị một nữ nhân chơi đùa đến xoay vòng.

Cho nên, Cố Thu Nguyệt thất sủng rồi, không chỉ có nàng ta mà ngay cả Nhậm mama cũng như vậy.

Trước kia Chu Đại Phú có thể nể mặt mũi của lão phu nhân khoan dung với Nhậm ma ma đó là bởi vì ngày thường Nhậm ma ma nói chuyện rất khéo léo, hơn nữa lời nói hay việc làm của bà cũng không có gì sai cả.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Nhậm mama có thể lừa gạt hắn trước mặt mọi người, lúc trước chính miệng bà ta nói hai vợ chồng này tự bán thân, nói Cố Thu Nguyệt rất thiện lương, có lòng trắc ẩn mới mua bọn họ.

Đánh rắm.

Bà ta coi hắn trở thành cái gì? Một hạ nhân lại dám lừa gạt người đứng đầu trong nhà, không bán bà ta đi đã là báo hiếu cuối cùng đối với lão phu nhân.

Chu Đại Phú không để ý tới lời xin lỗi xám hối của Nhậm mama, cũng không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái.

Nhậm mama trong lòng vô cùng hận, hận không thể vọt tới Đái phủ giết chết hai vợ chồng này.

Vì thế khi Cố Thu Nguyệt không cam lòng muốn gây phiền toái cho bọn hắn, Nhậm mama liền nghĩ tới hai bức họa kia.

Hai người cũng từng đoán người đăng tìm rốt cuộc là ai, cuối cùng cảm thấy không ngoài hai loại.

Một là kẻ thù, hai là người thân hoặc là bằng hữu.

Nhưng mặc kệ là loại nào. nếu đã quan tâm đến hai người Cố Đại Phượng, vậy chắc chắn sẽ đến Đái phủ đòi người.

Đái công tử vừa mới mua người về chưa được hai ngày, khẳng định sẽ không vui, vậy không phải sẽ có mâu thuẫn sao?

Dù sao cho dù không có mâu thuẫn lớn nhưng một phiền toái nhỏ cũng đủ làm ấn tượng của Đái Văn Hoắc đối với hai người Cố Đại Phượng trở nên kém hơn.

Nghĩ đến Đái Văn Hoắc nháy mắt Nhậm mama lại dấy lên hy vọng, lập tức lên tiếng nói: “Cô nương, tuy rằng đối phương là người thân của ngươi nhưng hiện giờ bọn họ đã bị Đái công tử mua đi, đã trở thành hạ nhân của Đái phủ. Cho dù ngươi muốn nhận bọn họ về hưởng phúc thì e rằng cũng không thể làm gì được.”

Đúng vậy, chính là như thế, trong lòng Nhậm mama lại thêm hai phần thõa mãn.

Bà ta bỗng nhiên cảm thấy điều này dường như càng có thể làm cho Cố Đại Phượng thống khổ hơn.

Ngẫm lại, thật vất vả mới tìm được người thân nhưng lại không cách nào nhận nhau. Rõ ràng ngày lành gần trong gang tấc lại chỉ có thể tiếp tục làm một hạ nhân hầu hạ người khác.

Cố Vân Đông này mở cửa hàng có bạc có hạ nhân thì thế nào? Vậy không phải Cố Đại Phượng vẫn là hạ nhân như cũ sao?

Loại cảm giác bất lực này mới thú vị nhất.

Nhậm mama nghĩ nghĩ không khỏi câu lên khóe miệng.

Kha biểu cô cũng mỉm cười.

Cố Vân Đông càng ha ha hai tiếng xua xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, vừa lúc ta quen biết với Đái công tử. Hắn là người nghĩa khí, tính tình cũng khá tốt. Nếu đã biết ngọn nguồn câu chuyện chắc chắn sẽ cho cô và dượng của ta cùng ta trở về. Đến lúc đó thân phận nô lệ bị xóa bỏ vẫn có thể sống tốt. Dù sao hôm nay cũng cảm ơn ngươi.”

Quen biết với Đái công tử??

Khóe miệng Nhậm mama vừa câu lên một nửa liền cứng đờ, cả người cũng có chút hoảng hốt.

Cố Vân Đông còn đang cười, chủ yếu là vì cô thật sự không nhịn được, người ta thậm chí còn cố tình đến cửa để cầu ngược, nếu cô không kích thích bà ta hai câu sẽ cảm thấy rất có lỗi với bà ta.

Khụ khụ, vẫn nên khắc chế một chút.

Cố Vân Đông duỗi tay vỗ vỗ vai Nhậm mama, âm thanh tràn đầy tình cảm, cảm kích nói: “Cảm ơn ma ma, bằng không chúng ta sẽ không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau. Ta thật sự rất vui, lúc này không thể chờ thêm được nữa, ta lập tức đi tìm Đái công tử để gặp lại đại cô và đại dượng ta, cảm ơn.”

Nói xong, cô liền đứng dậy, hấp tấp chạy đi mà không hề nhắc đến chuyện tiền thưởng.

Nhưng giờ phút này Nhậm mama đâu còn có thể nhớ tới tiền thưởng.

Bà ta có chút chết lặng đứng dậy, bên tai dường như nghe được tiếng Kha biểu cô nói đưa bà ta ra ngoài.

Bà ta cũng ngơ ngác gật đầu sau đó liền bước ra ngoài.

Cho đến khi Nhậm mama ra khỏi cửa Cố Ký, Cố Vân Đông mới từ lầu hai đi xuống nhìn Kha biểu cô: “Đi rồi?”

“Đi rồi.” Kha biểu cô nhìn cô không nói nên lời: “Vì để thoát khỏi khoản tiền thưởng kia, ngươi cũng diễn thật nhiều trò.”

“Cũng không thể nói như vậy, cái gì mà diễn trò chứ? Đại cô và đại dượng của cháu đều đã về nhà rồi, vậy tin tức mà bà ta cung cấp ở Đái phủ chính là tin tức giả. Bà ta gạt cháu, cháu không đánh đuổi người đi đã là khách khí rồi, còn muốn tiền thưởng? Nằm mơ đi.”

Cố Vân Đông trở lại trước quầy tiếp tục nói chuyện với Trịnh Cương.

Kha biểu cô chỉ vào trán cô: “Dù sao ngươi nói như thế nào cũng có lý, bên này không chuyện của ta vậy ta đi về trước.”

“Đừng mà, lát nữa cùng về căn nhị tiến ăn cơm chiều.”

“Lần sau đi.” Kha biểu cô vẫy vẫy tay rồi rời đi, hiện giờ cả nhà Cố gia đã đoàn tụ, bà không nên tham gia náo nhiệt, vẫn nên về nhà.

Cố Vân Đông thấy bà ấy kiên trì cũng không giữ lại nữa, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.

Trịnh Cương nói cũng không sai, công việc làm ăn của cửa hàng thực sự rất tốt, cô chỉ ở đây một ngày ngắn ngủi mà đã kiếm được rất nhiều tiền.

Cô thấy Tô Trường Thuận không có thời gian nghỉ ngơi, bận rộn như vậy, xem ra nếu không tăng lương cho hắn thực sự rất có lỗi với sự siêng năng của hắn.

Cố Vân Đông khép sổ sách lại, nhìn thấy hắn hiếm hoi mới được nghỉ ngơi một lát, liền vẫy tay gọi hắn lại, hỏi: “Ta nghe nói các ngươi chuyển nhà? Dọn đến nơi nào?”

Tô Trường Thuận cầm khăn lông lau mồ hôi, trả lời: “Chỉ cần đi qua phố Hưng Thao một chút, đi bộ khoảng nửa canh giờ thì tới.”

Phố Hưng Thao, Hả? Sao cảm giác dường như có chút quen tai?

Bình Luận (0)
Comment