Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 425 - Chương 425. Chính Là Người Của Cô

Chương 425. Chính Là Người Của Cô Chương 425. Chính Là Người Của Cô

Chương 425: Chính Là Người Của Cô

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, còn không phải là chỗ nhà Tiểu Diên ở sao?

Vậy vị trí đó……

Cố Vân Đông kỳ quái hỏi: “Ta nhớ rõ có một đám côn đồ rất hung ác sống ở đó.”

Tô Trường Thuận gật đầu: “Quả thật là có nhưng lúc ấy mẹ ta bị người trung gian kia lừa gạt, người đó không nói cho chúng ta biết bên kia có đám côn đồ đi lang thang khắp nơi. Mẹ ta thấy nó gần với cửa hàng Tô Tinh tiền thuê cũng không đắt nên nhanh chóng thuê lại. Kết quả ngày chúng ta chuyển nhà tới, quả nhiên có đám côn đồ tìm tới cửa.”

Nói đến đây hắn cười một tiếng: “Nhưng cũng không biết như thế nào, lúc đám côn đồ kia tìm tới cửa thì vô cùng kiêu ngạo nhưng sau khi nhìn thấy chúng ta lại đột nhiên lúng túng, ta còn chưa kịp lấy gậy không hiểu sao bọn chúng đã vội vàng hoảng hốt bỏ chạy, giống như rất sợ bộ dáng của ta, từ đó về sau cũng không tìm tới cửa nữa.”

Cố Vân Đông chớp chớp mắt, rất nhanh liền hiểu rõ.

Lúc trước vào thời điểm Cố Ký khai trương, mấy tên côn đồ kia ở bên ngoài chờ thời cơ đến làm loạn.

Cho nên chắc chắn bọn chúng cũng nhìn thấy Tô Trường Thuận làm tiểu nhị, biết hắn là người của Cố Ký mà Cố Ký lại có chỗ dựa lớn, bọn chúng ngay cả Tô Trường Thuận cũng sợ, tất nhiên sẽ không dám tới cửa náo loạn.

Trịnh Cương bên cạnh cũng cười ha ha: “Chuyện này cũng không phải là không thể hiểu được, đám côn đồ này lần trước tới Cố Ký gây chuyện, nhưng lại bị chủ nhân và Thanh Viễn hung hăng đánh cho một trận, nên rất sợ. Ta đoán rằng chắc chắn bọn chúng biết ngươi làm tiểu nhị ở đây.”

Tô Trường Thuận kinh ngạc: “Thì ra là thế? Nói vậy, ta thật sự nhờ phúc của chủ nhân và Thiệu công tử.”

“Mặc kệ có phải là nguyên nhân này hay không, ngươi là tiểu nhị của cửa hàng chúng ta, gặp phiền toái có thể nói với chưởng quầy hoặc là ta, nếu nằm trong khả năng chúng ta cũng sẽ không mặc kệ.”

Làm tiểu nhị của cửa hàng cô, chính là người của cô.

Tô Trường Thuận liên tục gật đầu: “Hắc hắc, đa tạ chủ nhân. Nhưng hiện tại chúng ta đã không còn phiền toái nữa, cũng đã lâu ta không còn gặp đám côn đồ kia. Từ khi chúng ta dọn tới ở, bọn họ chẳng những không tới nhà ta mà ngay cả mấy nhà gần chúng ta cũng không tới. Tiểu Diên còn nói đều phải cảm ơn ta còn tặng nhà chúng ta hai chậu hoa. À, Tiểu Diên là hàng xóm của chúng ta, là một tiểu cô nương.”

Cố Vân Đông ‘ồ’ một tiếng: “Có phải Tiểu Diên trong nhà trồng hoa bán không?”

“Đúng đúng đúng, cô chủ có quen biết sao?”

“Đúng vậy, không nghĩ tới các ngươi vậy mà lại trở thành hàng xóm của nhau, rất có duyên.”

Tô Trường Thuận lại cười hắc hắc hai tiếng, mới nói được mấy câu bên kia lại có khách nhân tới, Tô Trường Thuận liền vội vàng đi tiếp đón.

Cố Vân Đông cũng đi theo đến nhà kho nhìn một chút sau đó hỏi về tình hình giao hàng.

Cô nghĩ hiện tại lượng nhu cầu rất lớn, nhân lực giao hàng cũng phải tuyển thêm hai người mới được.

Hơn nữa việc làm ăn này của cô rất bắt mắt nên cũng phải tuyển hai người có thân thủ thật tốt.

Cố Vân Đông xem xong cửa hàng và sổ sách thấy thời gian không còn sớm, lúc này mới rời khỏi Cố Ký.

Nghĩ đến những hành động của Nhậm mama lúc trước, tâm tình của cô không khỏi sung sướng theo. Còn mua chút điểm tâm ở cửa hàng trên đường mang về nhà, lại đi đến tiệm may quần áo một chuyến đem hai bộ quần áo lúc trước đặt cho đại cô và dượng về nhà.

Mà lúc này Nhậm mama ở bên kia cả người giống như đã chịu một đả kích vô cùng lớn, mơ mơ màng màng trở về Chu phủ.

Cố Thu Nguyệt đang sốt ruột chờ ở Xuy Tuyết viện, thấy bà ta liền vội vàng vọt tới nắm chặt lấy vai bà ta, bức thiết hỏi: “Thế nào? Nhìn thấy ai không? Có hỏi thăm rõ ràng người nọ với Cố Đại Phượng có quan hệ gì hay không, có phải có thù oán không?”

Nhậm mama nhìn Cố Thu Nguyệt trước mặt, khóe miệng đóng mở một lúc lâu, sững sờ không thể nói ra một câu.

Cố Thu Nguyệt gấp muốn chết: “Ngươi nói chuyện đi, rốt cuộc là có quan hệ gì?”

“Không, không phải kẻ thù, là…… người thân, hơn nữa……” Nhậm mama khóc không ra nước mắt, chậm rì rì đem những chuyện mình hỏi thăm được nói lại.

Cả người Cố Thu Nguyệt đều ngây ngốc, không dám tin ngã ngồi xuống ghế, đồng tử hung hăng co rút lại lẩm bẩm: “Ngươi nói, người kia là Cố, Cố Vân Đông? Nàng ta còn mở cửa hàng, hiện tại có tiền còn quen biết với thiếu gia của nhà tri phủ kia, có thể đón hai vợ chồng Cố Đại Phượng trở về. Hưởng phúc??”

Nói xong nàng ta đột nhiên bật cười: “Nhậm mama, ngươi đang nói giỡn với ta sao?”

Bà ta không tin, Cố Vân Đông sao có thể còn sống, Cố Đại Phượng sao có thể đi hưởng phúc?

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nàng ta chỉ có thể cam tâm làm một tiểu thiếp, ngày ngày bị chính thất tra tấn, hiện giờ còn bị lão gia ghét bỏ. Mà Cố Đại Phượng và Cố Vân Đông lại có cuộc sống càng ngày càng tốt?

Làm gì có đạo lý như vậy, rõ ràng nàng ta mới là người có mệnh hưởng phúc.

Cố Thu Nguyệt đột nhiên đứng lên: “Ta không tin, ta phải đi xem thử, ta phải tận mắt thấy mới được.”

Nàng ta nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, sắc mặt Nhậm mama liền biến đổi vội vàng ôm lấy nàng ta: “Di nương, ngươi bình tĩnh một chút.”

“Ta không thể bình tĩnh, ta không thể để cho các nàng có cuộc sống tốt.” Nàng ta hận đến nỗi hai tròng mắt đỏ lên, đối với Cố Đại Phượng là không cam lòng, nhưng đối với Cố Vân Đông lại thật sự hận.

Lúc trước nếu không phải bởi vì Vân Đông hại chết Tiền gia thì những thuộc hạ của Tiền gia cũng sẽ không tính trên đầu nàng ta. Không ngừng đuổi theo bọn họ, muốn bắt bọn họ trở về báo cáo kết quả, nàng ta cũng sẽ không vì điều này mà thất lạc với Phó Minh, con gái cũng sẽ không chết thảm.

Nếu không phải bởi vì Cố Vân Đông, bọn họ đã có một gia đình chỉnh tề, đều tại nó, tất cả đều là do nó.

Chính bởi vì hận Cố Vân Đông nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết, cho nên khi nhìn thấy Cố Vân Đông có quan hệ tốt với hai vợ chồng Cố Đại Phượng, nàng ta liền đem bọn họ về Chu gia, tra tấn bọn họ, nhục mạ bọn họ, muốn bọn họ sống không bằng chết thay Cố Vân Đông chuộc tội.

Cố Thu Nguyệt càng nghĩ càng hận, Nhậm mama gần như đã không giữ được nàng ta nữa.

Nhìn thấy bên ngoài có người thò đầu vào đây, bà ta cảm thấy lo lắng đã siết chặt lấy Cố Thu Nguyệt, cuối cùng nàng ta vì đau đớn mà tỉnh táo lại.

Nhậm mama vội vàng thấp giọng nói: “Di nương ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại bên ngoài có người đang nhìn chằm chằm chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn bị lão gia bán đi sao?”

Cố Thu Nguyệt liền giật mình, đương nhiên là không được.

Hiện tại nàng ta không thể lại gây thêm rắc rối nữa, nếu không sự kiên nhẫn cuối cùng của Chu Đại Phú cũng sẽ không còn nữa.

“Nhưng mà……”

Nhậm mama lại kéo nàng ta ngồi xuống, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ta biết di nương không cam lòng, nhưng hiện tại cũng đã muộn thế này, ngươi muốn tới tìm nàng ta cũng không thấy được người. Hơn nữa bên ngoài còn có người đang theo dõi, ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp, ngày mai chúng ta tìm cách lặng lẽ đi ra ngoài.”

Cố Thu Nguyệt ngơ ngác gật gật đầu: “Được, đều nghe theo ma ma.”

Nhậm mama thở dài một hơi, thấy người bên ngoài đã rời đi lúc này mới ngồi xuống.

Xuy Tuyết viện này đã không còn là Xuy Tuyết viện ban đầu nữa, từ khi lão gia biết bộ mặt thật của di nương, ông ta cũng không còn yên tâm với bà ta nữa. Hơn nữa phu nhân lại thêm dầu vào lửa, hạ nhân của Xuy Tuyết viện liền bị thay đổi, có một vài người đều do phu nhân xếp vào.

Điều này làm cho Nhậm mama làm chuyện gì cũng trở nên khó khăn hơn.

Bình Luận (0)
Comment