Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426. Tìm Tới Cửa.

Chương 426. Tìm Tới Cửa. Chương 426. Tìm Tới Cửa.

Chương 426: Tìm Tới Cửa.

Thành thật mà nói, trong lòng Nhậm mama cũng oán trách Cố Thu Nguyệt, vì phát tiết chút lửa giận biến thái trong lòng, lại bắt tỷ tỷ và tỷ phu của mình làm hạ nhân mà đánh đập, mắng chửi.

Kết quả sau khi chuyện bại lộ cũng liên lụy bà cũng bị lão gia trách cứ, địa vị ở trong phủ liền xuống dốc không phanh.

Nhưng hiện giờ bà ta cũng không có biện pháp, Cố Thu Nguyệt này không có kiến thức gì, ngoài trừ việc xách về Cố Đại Phượng ra ngược lại rất nghe lời bà ta.

Hơn nữa tuy rằng lão gia ghét bỏ Cố Thu Nguyệt nhưng vẫn để cho nàng ta an ổn sống ở Xuy Tuyết viện, chứng tỏ lão gia còn nhớ một chút tình nghĩa, đông sơn tái khởi cũng không phải là không có khả năng.

Nhậm mama còn muốn mượn nàng ta ở trong phủ tiếp tục tác oai tác phúc*.

(*Tác oai tác phúc: có quyền hành lớn hoặc muốn gieo hoạ hay làm phúc với ai là tuỳ ý)

Trấn an Cố Thu Nguyệt xong lúc này Nhậm mama mới đi làm việc.

Ngày hôm sau bà ta để cho nha hoàn tâm phúc của mình thay đổi quần áo với Cố Thu Nguyệt, giả bộ trong người không thoải mái ở trong phòng. Dù sao hai ngày nay Cố Thu Nguyệt vì muốn được Chu Đại Phú chú ý nên đã giả bộ bị bệnh hai ngày, những hạ nhân nhìn chằm chằm các nàng cũng tập mãi thành quen, hơn nữa còn cố ý chế nhạo vài câu rồi coi như không biết, sẽ không đi mời đại phu.

Sau đó, Nhậm mama lấy lý do mình muốn đi lấy thuốc cho Cố di nương mang theo Cố Thu Nguyệt từ cửa sau đi ra ngoài.

Cửa hàng Cố Ký ở khá xa, chờ đến khi Cố Thu Nguyệt tới bên ngoài Cố Ký đã là giờ Tỵ.

Trên con đường này có rất nhiều người, khách nhân tới Cố Ký lại nhiều, Cố Thu Nguyệt đứng ở xa căn bản không thấy rõ bóng người bên trong.

Nàng ta nhíu mày hỏi Nhậm mama: “Ngươi xác định nơi này chính là cửa hàng của Cố Vân Đông? Nó có thể mở được một cửa hàng lớn, hơn nữa còn làm ăn tốt như vậy sao?”

Nhậm mama sửng sốt một chút, kỳ thật bà ta cũng không chắc chắn lắm. Nhưng hôm qua Cố Vân Đông xác thật có phong thái của một người chủ, ngay cả chưởng quầy trong cửa hàng thấy nàng ta dẫn người đi vào sân sau cũng không nói gì.

Hả? Từ từ, có lẽ…… Là Cố Vân Đông có quan hệ gì đó với chưởng quầy kia?

Nhìn Cố Vân Đông rất đơn thuần, nên khi mình hỏi cái gì nàng ta cũng kể hết từng thứ một cho mình, thật sự không quá giống người có thể mở được một cửa hàng.

Nhậm mama nghĩ đến đây thoáng có chút tự tin.

“Chúng ta đến gần một chút xem thử.” Cố Thu Nguyệt thăm dò nửa ngày, kết quả chỉ nhìn thấy tiểu nhị tới tới lui lui, trong lòng nàng ta liền rất nôn nóng: “Ngày hôm qua ngươi đã hỏi thăm nhà nó ở chỗ nào chưa.”

Nhậm mama nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, bà ta dùng tư cách gì mà đi hỏi thăm chỗ ở của người ta?

Trong lòng bà ta rất phiền nhưng vẫn mang Cố Thu Nguyệt đi về phía trước.

Thấy cách cửa hàng kia càng ngày càng gần, đột nhiên có một cô gái đi tới cửa Cố Ký.

Cố Thu Nguyệt đột nhiên mở to hai mắt: “Đó chính là…… Cố Vân Đông?”

Nhậm mama cũng nhìn thấy mím môi gật gật đầu.

Hai tay Cố Thu Nguyệt rũ bên người đều siết chặt, vậy mà nó lại thật sự ở chỗ này, thật sự là chủ nhân của cửa hàng này?

Hận ý trong mắt nàng ta gần như muốn tràn ngập ra, cỗ cảm xúc kia giống như hóa thành vật chất bắn về phía Cố Vân Đông đang đứng ở cửa, làm cho cô cảm giác được nhìn lại phía bên này.

Sắc mặt Nhậm mama lập tức thay đổi, đột nhiên xoay người đứng trước mặt Cố Thu Nguyệt cũng chặn đi tầm mắt của hai người.

Cố Vân Đông chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.

Chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lên mỉm cười, hỏi Đồng Thủy Đào đang đứng bên cạnh: “Bọn họ đứng ở chỗ kia?”

“Còn không phải sao, còn tưởng rằng bản thân mình che giấu rất tốt.” Đồng Thủy Đào không còn gì để nói, chẳng lẽ hai người kia không biết hành tung lén lút của mình rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác sao?

Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, khi đi đến trước cửa Cố Ký liền ngừng lại.

Cố Vân Đông lại liếc mắt nhìn về phía Cố Thu Nguyệt, sau đó đi về phía chiếc xe ngựa kia.

Cửa xe mở ra, Vân Thư và Nguyên Trí từ bên trong nhảy xuống, ngay sau đó xoay người, để cho Cố Đại Phượng phía sau cũng đi theo xuống.

Cố Vân Đông cười nói: “Đại cô tới rồi sao?”

“Đúng vậy.” Hai ngày nay Cố Đại Phượng được chăm sóc tốt, cả người đều có tinh thần: “Hai đứa nhỏ nói ta cả ngày không thể ở trong nhà, một hai phải lôi kéo ta ra ngoài một chút. Vừa lúc bọn chúng muốn đến cửa hàng xem một chút, ta liền đi theo đến đây.”

“Cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, không phải Hùng đại phu cũng nói như vậy sao? Đi bộ nhiều cũng có lợi cho sức khỏe.”

Biển Hán bởi vì hai chân có vấn đề nên không tiện đi ra ngoài, ông ấy cũng không muốn gây phiền toái cho người khác, bởi vậy ở nhà cầm dao khắc tiếp tục điêu khắc gỗ.

Thiệu Thanh Viễn nhờ người làm cho ông ấy một chiếc xe lắn bằng gỗ, dù sao sau khi chân ông ấy chữa trị xong cũng cần phải dưỡng thật tốt một thời gian mới có thể khôi phục, có một chiếc xe lăn bằng gỗ cũng sẽ thuận tiện hơn.

Nhưng hiện tại còn chưa làm xong, phải chờ mấy ngày mới xong.

“Đại tỷ, đây chính là cửa hàng của nhà chúng ta sao?” Vân Thư rất hưng phấn bước vào bên trong, thằng nhóc đã tới phủ thành mấy ngày rồi nhưng bởi vì đủ loại chuyện nên vẫn chưa tới cửa hàng, cuối cùng nó cũng thấy được.

Nguyên Trí còn đứng tại chỗ, bàn tay nhỏ nắm lấy tay Cố Đại Phượng. Từ khi đoàn tụ với cha mẹ, cả người thằng bé thay đổi hẳn, có người ỷ lại nên nó cũng tự tại hơn rất nhiều.

Xe ngựa phía sau hai người được Lữ Thắng kéo đi, trước cửa trong nháy mắt đã trống vắng đi rất nhiều.

Bởi vậy, chờ đến khi Nhậm mama ở cách đó không xa rút nửa thân mình ra, không còn chắn trước mặt Cố Thu Nguyệt nữa, nàng ta lập tức nhìn thấy hai mẹ con Cố Đại Phượng tay nắm tay.

“Làm sao có thể ……” Cố Thu Nguyệt mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Cố Vân Đông thật sự đưa được Cố Đại Phượng từ chỗ Đái công tử trở về, không chỉ như thế, Cố Đại Phượng còn được mặc quần áo mới, cả người đều toả sáng, còn đoàn tụ với con trai.

Giống như mọi cực khổ lúc trước đều là ảo giác, ngày lành của bà thật sự đã tới.

Không thể nhẫn, nàng ta không thể chịu được.

Hai tròng mắt Cố Thu Nguyệt đỏ lên, đột nhiên đi về phía Cố Ký.

Nhậm mama thầm kêu một tiếng không tốt, nhanh chóng ôm lấy nàng ta: “Di nương, di nương ngươi bình tĩnh một chút.”

“Ta làm sao có thể bình tĩnh? Cố Vân Đông rõ ràng đáng chết, nhưng hiện tại nó lại mở được một cửa hàng lớn như vậy. Đáng lẽ ra Cố Đại Phượng phải là người bị người khác đạp dưới chân cả đời làm nô lệ hầu hạ người khác, nhưng hiện tại bà ta lại ăn mặc trang phục lộng lẫy như vậy, còn được gặp lại con trai của mình, còn có người đưa đón bà ta bằng xe ngựa, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?”

Nàng ta cũng không có những thứ này, dựa vào đâu mà hai tiện nhân này có thể hưởng thụ?

Nàng ta không thể chịu đựng được.

Cố Thu Nguyệt dùng sức thoát khỏi Nhậm mama, trong nháy mắt sức lực của nàng ta lại trở nên cực kỳ lớn.

Những người đi ngang nhìn hai người họ lôi lôi kéo kéo, ánh mắt cũng trở nên kỳ quái chỉ chỉ trỏ trỏ hai người.

Trong lòng Nhậm mama lo lắng, sợ rằng động tĩnh ở bên này sẽ khiến cho Cố Ký bên kia chú ý.

Nhưng lúc này cho dù bà ta dùng sức véo Cố Thu Nguyệt cũng không có ích gì, đầu óc nàng ta chỉ có một ý niệm muốn xông lên xé xác các nàng.

Nhậm mama tỏ ra khó chịu: “Ta biết ngươi không cam lòng nhưng ngươi không cam lòng thì có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể giết các nàng? Ngươi cái gì cũng không làm được, một khi vọt tới trước mặt các nàng, chỉ có khả năng bị tiểu nhị và chưởng quầy của cửa hàng kia trực tiếp bắt lấy đưa đến nha môn, chẳng lẽ ngươi muốn cho lão gia hoàn toàn từ bỏ ngươi sao?”

Cố Thu Nguyệt sửng sốt, động tĩnh dần nhỏ xuống.

Bình Luận (0)
Comment