Chương 427: Tro Tàn Lại Cháy
Nhậm ma thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Hơn nữa ngươi đừng quên, Cố Vân Đông còn quen cả Đái công tử của tri phủ, nếu không nàng ta cũng không thể nào đưa hai vợ chồng Cố Đại Phượng về nhà trong thời gian ngắn như vậy. Quay đầu lại nàng ta tìm Đái công tử cáo trạng, Đái công tử muốn truy cứu, lão gia là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi."
Cố Như Nguyệt nghe vào, hoàn toàn tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ bừng sau một thời gian cũng dần dần khôi phục trở lại bình thường.
Nhậm ma ma nói tiếp: "Hôm nay ta đưa ngươi tới đây không phải là vì kích thích ngươi để ngươi đi dốc sức liều mạng. Ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến cuộc sống của bọn họ hôm nay tốt như thế nào, ngươi không thể dễ dàng động đến bọn họ nữa."
Cố Như Nguyệt bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, rồi lại quay qua nhìn bà ta cười lạnh nói: "Bà muốn nói cho ta biết bây giờ ta chỉ là một tiểu thiếp bị thất sủng, phong thủy luân chuyển, chúng ta gặp bọn hắn phải dập đầu nhận sai đúng không?"
"Không, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi chỉ có thể mạnh mẽ hơn, chỉ có thể đứng cao hơn bọn họ, ngươi mới có thể thu thập bọn họ."
Cố Thu Nguyệt có chút sửng sốt một lát sau lại hừ lạnh: "Ngươi nói nghe có vẻ dễ dàng, ta phải làm thế nào thì mới có thể đứng cao hơn bọn hắn, hiện tại ta chỉ là một tiểu thiếp không được sủng ái mà thôi, trong tay không có tiền cũng không có người, ta lại càng không quen biết Đái công tử gì kia."
Nhậm ma ma muốn trợn trắng mắt, người này thật sự không có đầu óc.
"Cho nên ngươi phải tranh giành ngươi phải cướp, ngươi phải một lần nữa đạt được sự sủng ái của lão gia, sau đó trở thành nữ chủ nhân của Chu phủ"
Hai con mắt của Nhậm ma ma đều đang phát sáng: "Ngươi phải tìm đủ mọi cách để đè phu nhân xuống, đợi đến lúc ngươi có thể làm chủ rồi, ngươi sẽ quen biết phu nhân, tiểu thư của những gia đình giàu có trong phủ thành này, không quen biết Đái công tử thì sao? Chẳng nhẽ ngươi còn không thể quen biết Đái tiểu thư
Đái phu nhân sao? Chỉ cần ngươi với bọn họ có mối quan hệ tốt rồi thì ngươi còn lo lắng gì nữa sao?"
Nhậm ma ma vẽ ra cho nàng ta một khung cảnh rất đẹp, đẹp đến nỗi nàng ta run lên vì kích động.
Đúng vậy, quen với Đái công tử thì thế nào? Đợi nàng ta làm quen với Đái phu nhân rồi nói cho Đái phu nhân biết Cố Vân Đông này là người không biết liêm sỉ chỉ biết nịnh nọt, muốn dụ dỗ Đái công tử để được gả vào Đái gia, đến lúc đó không cần nàng ta ra tay, Cố Vân Đông cũng sẽ bị Đái phu nhân xử lý, nói không chừng Đái phu nhân còn giúp bọn họ giải quyết hậu hoạ, không chỉ Cố Vân Đông mà kể cả Cố Đại Phượng, toàn bộ Cố gia, đều sẽ bị nhốt hết vào đại lao, tất cả đều xong đời.
Cố Thu Nguyệt cười, hưng phấn đến đỏ cả mắt, ngón tay run run.
Nhậm ma ma thở phào một hơi, Cố Thu Nguyệt đúng là một phụ nhân nông thôn quê mùa cái gì cũng không hiểu, hơn nữa còn bị thù hận làm mờ mắt, cho nên bị bản thân khiêu khích vài câu đã bị lừa.
Trong lòng bà ta biết rất rõ, cho dù Cố Thu Nguyệt làm cho Chu phu nhân rơi đài cũng không chắc là có thể lên làm chính thất, cho dù được làm chính thất đi nữa thì chắc chắn không kết bạn được với người như Đái phu nhân.
Đái phu nhân căn bản không thể nào để nàng ta vào mắt.
Nhưng như vậy thì sao? Nhậm ma chỉ cần nàng ta nghe lời, kéo Chu phu nhân xuống là được rồi, những thứ khác không quan trọng.
Cố Thu Nguyệt cố gắng đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Ký rồi thu hồi rồi nhìn về phía khác, lúc này tâm tình mới có thể bình tĩnh lại mà nghe ma ma nói tiếp: "Được, ta sẽ nghe lời ngươi, vậy tiếp theo ta phải làm gì?"
"Mang thai nhi tử."
Cố Thu Nguyệt lại nhíu mày: "Nhưng bây giờ lão gia đối với ta đã.."
"Vậy thì có làm sao, vậy thì sao, lão gia vẫn còn một chút tình cảm đối với ngươi, chỉ cần nắm lấy từng chút một thì có thể tro tàn lại cháy. Đến lúc đó ngươi nắm bắt cơ hội, đợi đến lúc có nhi tử rồi, lợi thế sẽ ở trong tay ngươi, có thể liều mạng với phu nhân một phen."
Cố Thu Nguyệt tuy có chút nhíu mày nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhậm ma ma hài lòng: "Đi, trở về ta sẽ cho ngươi biết nên làm như nào."
Cuối cùng Cố Thu Nguyệt không cam lòng mà liếc nhìn Cố Ký rồi căm hận rời đi.
Hai người không biết, ngay đằng sau họ cách đó không xa có một người đang giả vờ lau giày dựng tai lên để nghe.
Nhìn thấy họ chuẩn bị rời đi mới đứng dậy, cúi đầu đi về phía Cố Ký.
Cố Vân Đông đang giới thiệu hàng hóa bên trong cửa hàng cho Cố Đại Phượng, quay đầu lại thấy Đồng Thủy Đào, có chút gật đầu rồi nói: "Đại cô, người lên lầu 2 nghỉ một chút đi."
Sau đó gọi Cố Thư và Nguyên Trí ở sân sau: " Hai đệ dìu đại cô đi lên lầu 2 ngắm nhìn cảnh vật một chút."
Cố đại cô bất lực nhìn cô một cái: “Dìu cái gì mà dìu, ta đây cũng không phải không đi được, tại sao phải cần giúp đỡ?"
Nhưng mà Cố Vân Thư cùng Nguyên Trí đã nhanh chóng chạy tới, một người bên trái một người bên phải đỡ bà ấy.
"Đại cô, đi bên này, cẩn thận một chút."
"Mẹ, chúng ta lên lầu 2 đi, con nghe Khả Khả nói lầu 2 ở đây được trang trí rất đẹp, chỗ ngồi rất mềm, rất thoải mái."
Cố Đại Phượng dùng ánh mắt cưng chiều nhìn hai đứa, để bọn chúng nắm tay đưa bà lên lầu.
Cố Vân Đông phất phất tay: "Cháu đi châm trà cho mọi người."
Nói xong, cô thật sự đi về phía hậu viện, Đồng Thủy Đào cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện: "Hai người kia đi rồi hả?"
Đồng Thủy Đào: " Đi rồi, đi về nhà."
"Muội nghe thấy gì rồi?"
"Muội không dám đến quá gần, chỉ là lúc Cố Như Nguyệt không khống chế được bản thân đã mơ hồ nghe được cái gì mà không cam lòng, Nhậm ma ma khuyên bà ta phải có con trai trước, sau đó làm chính thất. Đằng sau nghe không rõ lắm, hình như có nhắc đến Đái công tử và Đái phu nhân cái gì đó."
Cố Vân Đông đi đến phòng bếp vừa rót trà cho mọi người vừa cười: "Xem ra nội bộ Chu phủ sắp có một gió tanh mưa máu rồi."
"Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cố Vân Đông để chén lên khay, Đồng Thủy Đào vội vàng xách lấy ấm trà, hai người cùng đi về phía lầu 2 của cửa hàng.
"Làm sao bây giờ? A … Tiểu Đào Tử, muội nói xem Cố di nương này đã đi theo Chu Đại Phú hơn 1 năm rồi đúng không? Nghe nói Chu Đại Phú còn rất sủng ái bà ta, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy mang thai gì."
Đồng Thủy Đào sững sờ: "Ý của tiểu thư là…"
"Cũng không chắc lắm, cũng chỉ mới một năm mà thôi" Cố Vân Đông đi bên cạnh lắc đầu: " Có một số người 3,4 năm mới có thai, nhưng mà…"
Cái tên Chu Đại Phú đó đến giờ cũng chỉ có một đứa con trai, đến cả con gái cũng không có, ông ta sẽ không chỉ có một thị thiếp là Cố Thu Nguyệt ah….
Cô cười cười không nói nữa, hai người đã lên đến lầu 2.
Đồng Thủy Đào khó hiểu, nhưng cái gì? Tiểu thư mới nói một nửa còn một nửa nữa thì sao?
Cố Vân Đông đi vào trong thì nhìn thấy hai đứa nhóc đang lăn qua lăn lại trên ghế dài.
"Thật sự rất thoải mái, còn có thể ngủ ở đây được."
"Đệ xem cái gối đầu này, rất mềm, còn có thể dựa vào tường."
"Còn có một quyển tiểu thuyết ở đây, oa, ở trên thị trấn ta cũng chưa từng nhìn thấy."
"Ở phủ thành có rất nhiều phố sách, nhất định là có rất nhiều loại sách."
"Hôm nào chúng ta đi dạo xem phố sách ở phủ thành đi."
"Được thôi, vậy lúc đó chúng ta có thể đến đây, vừa được ngồi ở ghế rất thoải mái, một bên có thể uống trà sữa, một bên có thể đọc sách."
" A …đúng là cuộc sống của thần tiên…"
Cố Vân Đông đứng ở cửa ra vào nghe được mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, lúc không có cô, hai đứa nhóc này nhảy nhót như vậy?
"Khụ khụ" Cô ho một tràng.