Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 428 - Chương 428. Nhìn Nhầm Rồi.

Chương 428. Nhìn Nhầm Rồi. Chương 428. Nhìn Nhầm Rồi.

Chương 428: Nhìn Nhầm Rồi.

Hai đứa trẻ này nghe thấy tiếng động một giây sau liền đứng lên.

Cố Vân Đông đi vào, cười mà không phải cười nhìn hai đứa.

Hai tên nhóc này cũng đứng nhìn cô cười hắc hắc hai tiếng rồi lập tức ngồi xuống, vẫn còn nhún nhún nhảy nhảy trên ghế: "Đại tỷ nơi này quá thoải mái rồi, vì vậy những lời vớ vẩn lúc nãy là do tên tiểu nhân trong lòng bọn đệ đi ra tự mình nói chuyện, không phải bọn đệ nói đâu."

"Đúng không phải bọn đệ."Nguyễn Trí ở bên cạnh ra sức gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc.

Khoé miệng Cố Vân Đông thoáng cái nhếch lên, diễn, tiếp tục diễn đi.

Đầu cũng khá to đấy…đến cả tiểu nhân bên trong cũng ra được.

Chốc nữa có phải sẽ lại ra thêm một tiểu nhân nữa, hai tiểu nhân ở trong đầu đáng nhau một trận?

"Được rồi, ở trong nhà mình nên tỷ không ngăn cấm, thích nhảy thì nhảy nhưng mà đi ra ngoài không được như vậy."

Vân Thư lập tức chạy tới: "Không đâu, bọn đệ ra ngoài sẽ rất ngoan, mọi người đều nói đệ rất đáng yêu, muốn đưa đệ về nhà làm con trai."

Nguyên Trí ở một bên che miệng cười, đúng thật là có người thấy Vân Thư rất thông minh, thích đọc sách, ngoan ngoãn, lại đẹp trai nên nói muốn đem về nhà nuôi.

Kết quả dọa Vân Thư tưởng là sự thật. Cái miệng nhỏ bla bla dạy dỗ người ta đến trưa, nói bắt cóc trẻ con là không đúng, đứa trẻ bị đem về nuôi sẽ bị những người khác khinh bỉ. Nó rời xa cha mẹ tỷ muội sẽ ăn không ngon ngủ không yên sau đó buồn bực không vui mà chết, sau đó biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn họ.

Từ đó về sau, ở trong học đường nó có một biệt hiệu gọi là nói cho ngươi chết không đền mạng.

Những chuyện này Vân Thư chưa nói, nó cảm thấy biệt hiệu này không dễ nghe, có chút tổn hại đến hình tượng của nó.

Cố Vân Đông gõ đầu Vân Thư một cái, để khay lớn lên bàn hỏi: "Đại cô đâu?"

"Vừa mới nhìn thấy qua cửa sổ có một hàng bán rong ở bên dưới, đại cô liền đi xuống."

Vừa nói xong Cố Đại Phượng đã quay lại.

Cố Vân Đông nghi hoặc hỏi: “Đại cô, người đã nhìn thấy gì sao?"

"Không có gì, nhìn nhầm thôi." Bà vừa nhìn từ trên lầu xuống, xuýt chút nữa là cho rằng cái người gánh đồ bước qua đó là tứ đệ, kết quả sau khi xuống thì lại không phải

Hôm nay bà đã gặp lại đại đệ, biết rõ tung tích của những người khác, chỉ có tứ đệ đến nay vẫn không biết ở nơi nào, có khoẻ không.

Cố Vân Đông thấy bà không muốn nói gì thêm nên cũng không hỏi nhiều mà đưa cho bà một chén trà hoa quả.

Trà hoa quả chua chua ngọt ngọt, Cố đại cô uống một ngụm không khỏi trợn mắt lên: "Uống rất ngon."

Hai đứa nhóc kia đã uống ừng ực hết nửa chén: "Đại tỷ sau này ở nhà cũng pha cái này uống được không?"

" Được."

Cố đại cô nhìn mấy đứa trẻ tâm tình liền chuyển biến tốt hơn.

Cuối cùng cũng có cơ hội để nhìn ngắm căn phòng này: "Nơi đây thật sự rất thoải mái, Vân Đông làm sao cháu nghĩ ra được vậy?"

"Thì… cảm thấy bản thân thích nên đã thuê người làm, có điều ở đây có chút nhỏ, cũng có chút đơn giản, cửa hàng trà sữa ở bên kia mới được trang trí đẹp mắt."

Hôm qua cô vừa vặn đi qua cửa hàng trà sữa, cũng không nói với Đái phu nhân và Nhiếp Song, tự mình đi, chính là muốn dùng thân phận khách hàng để cảm nhận một chút, quan sát xem có chỗ nào cần cải tiến không.

Sau khi xem xong quay trở về, cảm thấy không tệ, ít nhất về mặt ăn uống, hương vị không tệ.

Vân Thư nghe cô nói đến cửa hàng trà sữa vội vàng lên tiếng nói: "Đại tỷ bây giờ chúng ta có thể đi không?"

Bây giờ đi?

Vân Thư đáng thương nói: "Bọn đệ được nghỉ có mấy ngày, đệ đã nói với Nguyên Trí là còn muốn đến nhà Kha biểu cô, cho biểu ca nhìn thấy khoảng sân nhỏ mà trước kia chúng ta từng ở, còn phải đi đến thư viện Thiên Hải để cảm nhận một chút bầu không khí tràn đầy học thuật, còn muốn đến cửa hàng sách…tìm bản thoại, không phải, là tứ thư ngũ kinh."

Nơi mà thằng nhóc muốn đến còn rất nhiều, thời gian thì quá sít sao, loay hoay thật sự không dễ dàng.

Cố Vân Đông nghe thằng nhóc nói xong cũng cảm thấy đúng là như vậy, nghĩ đến đúng lúc buổi chiều cũng không có việc gì quan trọng, vậy thì đi thôi.

"Được, ta dẫn các đệ đi."

Thời điểm này, người cũng không quá đông, dẫn theo bọn nhóc đi cũng không có vấn đề gì.

Cửa hàng trà sữa có thể dẫn theo trẻ con, nhưng quy định là dưới mười tuổi, thường ngươi ta dẫn theo trẻ con sẽ ngồi phòng riêng.

Hai đứa trẻ lập tức hoan hô, sau đó uống nốt phần nước ở trong chén.

Cố Đại Phượng không biết làm sao đành lắc đầu, bà uống rất chậm, đại phu nói dạo này dạ dày của bà không tốt, tránh vội vàng sẽ bị tổn thương.

Nhân cơ hội này Cố Vân Thư cùng Nguyên Trí tìm bản thoại ở ngăn tủ trên tường.

"Cuốn này đệ chưa xem, chúng ta mang về đi."

"Cuốn này cuốn này lần trước Tuấn Kiệt còn nói tìm ở hiệu sách thị trấn mấy lần nhưng không thấy, ta mang về cho hắn, hắn nhất định sẽ rất vui."

Cố Đại Phượng vừa uống xong chợt nghe thấy lời này, lúc này có chút nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông: "Như vậy không sao chứ? Bọn chúng đọc sách biết chữ lại còn có thể đọc bản thoại? Như vậy không sợ ảnh hưởng đến chuyện học hành sao, nếu như bị phu tử phát hiện, sẽ cảm thấy thất vọng về bọn chúng, phạt bọn chúng thì phải làm sao?"

Cố Vân Đông trấn an bà: "Không sao Tần phu tử cũng không cấm học sinh đọc các quyển sách khác, chỉ cần bọn chúng biết điều độ, không ảnh hưởng đến việc học hành, thì xem một chút cũng không sao. Nếu như ảnh hưởng đến việc học tập hàng ngày, vậy thì sẽ tịch thu những cuốn sách đó, sẽ tiến hành …ừm, giáo dục đặc biệt."

Cố Đại Phượng không biết giáo dục đặc thù, những nghe ý trong lời của Cố Vân Đông, đây là phu tử cho phép, hơn nữa phu tử của bọn hắn lại còn là trạng nguyên, vậy chắc chắn không có vấn đề gì.

Trong lòng Cố Đại Phượng đã có chút an tâm, bên này hai đứa trẻ cũng đã chọn xong ba cuốn sách quay ra nhìn Cố Vân Đông cười.

Cố Vân Đông khoanh tay nhìn bọn chúng cười mà không cười: "Vừa rồi có phải là trong lòng lại có một tiểu nhân chui ra, đã khống chế tay các đệ để lấy sách đúng không?"

"Đại tỷ tỷ thật sự là chuyện gì cũng biết."

Thằng nhóc ngươi đúng là khua môi múa mép như lò xo.

Một đoàn người đi xuống lầu, nói với Trịnh Cương một tiếng, lập tức lên xe ngựa đi về phía cửa hàng trà sữa.

Đồng Thuỷ Đào không đi, nàng ấy còn có việc.

Cửa hàng trà sữa tên là Tân Minh Các.

Cái tên này là do Nhiếp Song và Đái phu nhân nhất định muốn cô đặt, Cố Vân Đông tự nhận mình không hiểu về cái này, nói một đại một cái tên, bọn họ có thể nghĩ một cái tên khác.

Ai ngờ vậy mà hai người lại nói hay, đơn giản lại rõ ràng, khiến người ta vừa nhìn đã biết bọn họ bán gì.

Cố Vân Đông ….

Hắc?

Như vậy không phải là quá qua loa sao?

Đúng vậy một cái tên vô cùng qua loa, cho nên sau này lúc Cố Vân Đông nói muốn đến cửa hàng trà sữa, sẽ không nói đến tên.

Không lâu sau xe ngựa đã dừng lại trước cửa hàng trà sữa, hai đứa trẻ còn chưa xuống đã mở rèm xe ra, nhìn thấy một cửa hàng hai tầng to lớn trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment