Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 429 - Chương 429. Tân Minh Các

Chương 429. Tân Minh Các Chương 429. Tân Minh Các

Chương 429: Tân Minh Các

“Tân Minh Các?”

Mọi người xuống xe, Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí liền ngẩng đầu nhìn tên bảng hiệu với vẻ mặt trầm tư.

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng vừa định nói nhanh vào thôi, cái tên này chẳng có gì lạ cả.

Ai ngờ Vân Thư lại đột nhiên mở miệng, “Múc lấy nước sông nấu trà mới, mua cả núi xanh làm bình phong. Nhìn thấy hai chữ này đệ có thể cảm giác được trong quán trà này sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái tự nhiên.”

Hả??

Ngươi chắc chứ?

Cố Vân Đông nhìn tên nhóc này lại chắp tay sau lưng, vẻ mặt vui mừng nhìn bảng hiệu trên đầu.

Vui mừng?

Cố Vân Đông run lên một chút, vội vàng nói: “Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa mau vào trước đi.”

Mọi người lúc này mới bước chân vào bên trong.

Việc làm ăn của Tân Minh Các thật sự rất náo nhiệt, cho dù khoảng thời gian này không phải là lúc uống trà chiều nhưng trong đại sảnh cũng có hơn phân nửa người ngồi.

Phần lớn những người này đều ăn mặc trang phục hoa lệ, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, ngay cả khi cười cũng là cầm khăn che miệng.

Cho nên lúc tiến vào liền cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh tao nhã.

Nhưng điều này ngược lại làm cho Cố Đại Phượng có chút kinh hãi không dám bước về phía trước, thì ra cái gọi là quán trà sữa có bộ dạng như vậy.

Bà còn tưởng rằng, còn tưởng rằng không khác gì Cố Ký mà lúc trước ghé qua.

Nhưng khi tiến vào xem lại phát hiện hoàn toàn không giống nhau. Bà đứng ở chỗ này giống như đã đi vào một thế giới khác, bản thân có vẻ đặc biệt đột ngột, hình như không hợp với nơi này.

Cố Vân Đông đi vài bước phát hiện đại cô không theo kịp, vội xoay người lại liền thấy chân tay bà có chút luống cuống.

Cô giật mình lập tức lui về phía sau vài bước đỡ lấy cánh tay của bà.

Cố Đại Phượng lập tức nắm chặt tay cô: “Vân Đông, ta, ta có thể không đi vào không?”

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: “Không có việc gì đâu, chúng ta đi phòng riêng không ở đại sảnh này. Đại cô, người không cần sợ ở đây có cháu còn có Nguyên Trí, đây là cửa hàng của cháu, ở chỗ này đại cô chính là khách quý, đại cô cứ ngẩng đầu ưỡn ngực, cháu dẫn đại cô vào.”

Không biết có phải Cố Vân Đông nói câu kia, có cháu ở đây, có Nguyên Trí ở đây, vậy mà trong nháy mắt làm cho Cố đại cô cảm giác dâng lên chút khí thế.

Phải, có cái gì sợ chứ? Cái cửa hàng này là của Vân Đông, nếu ngay cả cửa hàng của cháu gái mình bà cũng không dám đi vào, không chỉ mất mặt bà mà cũng mất mặt Nguyên Trí.

Cố Vân Đông nhìn mặt bà hơi nâng lên, nở nụ cười.

Cô vẫn muốn đại cô trở lại thành một người vui vẻ cởi mở như trước kia, rất đáng yêu có phải không?

“Đi thôi, ta có thể làm được.”

Cố Đại Phượng cũng cười, tuy rằng vẫn rất khẩn trương, lòng bàn tay đều ướt mồ hôi, trên lưng hình như cũng đang đổ mồ hôi, thậm chí bà còn có thể cảm nhận được khách nhân trong đại sảnh đều nhìn về hướng này.

Nhưng mà không sao, dù sao bên cạnh bà đã có Vân Đông.

Bà không sợ.

Cố Vân Đông kéo bà đi, trên mặt mang theo nụ cười, trầm ổn đi về phía quầy.

Vân Thư và Nguyên Trí đã đứng ở trước quầy, bọn chúng thấy bên cạnh dán thực đơn, không khỏi tiến lại gần nhìn thử.

Sau quầy có một vị cô nương, cười hỏi bọn hắn: “Hai vị tiểu công tử tự mình tới sao?”

Vân Thư ngẩng đầu, tươi cười ngọt ngào với tiểu tỷ tỷ, đôi mắt cũng sáng long lanh: “Không phải, ta đi cùng với tỷ tỷ và cô cô của ta.”

Sau đó thằng nhóc chỉ về phía Cố Vân Đông, trên mặt cô nương kia vẫn treo nụ cười nhìn sang hướng tay chỉ.

Nụ cười vẫn duy trì trên mặt, nhưng mí mắt lại hung hăng giật một cái.

Cố Vân Đông đang cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Cố đại cô nên không nhìn thấy.

Cho đến khi đi đến trước quầy cô mới hỏi hai đứa nhỏ: “Muốn ăn, uống gì không?”

“Đệ muốn uống trà sữa, ăn khoai tây chiên kia.” Vân Thư nhanh chóng nói.

“Đệ muốn ăn váng sữa.” Nguyên Trí đặc biệt có tình cảm sâu sắc với món này: “Còn muốn gà miếng nhỏ.”

Cố Vân Đông lại nhìn Cố đại cô, bà ấy không biết chữ cũng không biết có cái gì ăn ngon, lại có chút khẩn trương. Nhưng có Cố Vân Đông bên cạnh bà rất nhanh liền trấn định.

“Cháu chọn là được ta cũng không biết uống cái gì.”

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút liền nói với cô nương kia: “Vậy lấy thêm một ấm trà hoa quế và một đĩa bánh hoa quế.”

Cô nói với Cố đại cô: “Trà hoa quế tốt cho dạ dày, mùa hoa quế năm nay vừa lúc hái về phơi khô, hoa quế ở Tân Minh Các này đều rất tươi ngon, thơm ngọt.”

“Được, vậy ta sẽ thử xem.”

Cố Vân Đông nói với cô nương kia: “Trước hết cứ như vậy, lát nữa chúng ta muốn ăn cái gì lại gọi tiếp. Chúng ta muốn một phòng riêng, chọn kiểu phòng mà trẻ nhỏ thích.”

Lúc trước đã thiết kế rất nhiều loại phòng riêng nhưng Cố Vân Đông không biết phòng nào còn trống, chỉ có thể hỏi người phục vụ.

Bàn tay cô nương đặt dưới quầy nắm nhẹ lại, ngay sau đó liền cười gật đầu: “Được rồi, vậy ta sẽ đưa mọi người đến phòng riêng.”

Cô nương kia viết lại những gì bọn họ đặt xong sau đó tìm một cô nương khác trẻ hơn với khuôn mặt tròn trịa dẫn mọi người đi vào bên trong.

Trước khi rời đi, cô lại hỏi thêm một câu: “Đúng rồi, Tô Tinh đâu? Hôm qua ta tới vẫn còn thấy nàng ấy.”

“Tô Tinh hôm nay nghỉ cho nên không tới.”

Cố Vân Đông gật gật đầu, lúc này mới rời đi.

Cô vừa đi, thân ảnh vừa biến mất ở phía sau cửa.

Cô nương trước quầy đột nhiên vò nát tờ giấy trong tay, hung hăng vứt xuống đất: “Tưởng mình là ai chứ? Thật không biết xấu hổ, quá ghê tởm.”

Một cô nương khác lớn tuổi hơn vừa vặn đi vào quầy thấy thế không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận, lại còn ném tờ đơn.”

Nói xong liền ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy kia lên đặt trên bàn vuốt cho thẳng.

Chỉ là mực nước còn chưa khô nên đã làm nhòe mấy chữ trên đó, căn bản không nhìn rõ khách đặt món gì.

Cô nương kia nhịn không được nhíu mày: “Tiểu Di, trên đó viết cái gì vậy?”

“Ngươi không cần quan tâm ta viết cái gì đâu, hừ.”

Cô nương càng nhíu mày lại: “Có chuyện gì vậy? Người khách này đã đắc tội gì với ngươi, để cho ngươi có thái độ này. Như vậy không thể chấp nhận được, chủ nhân đã từng nói, người tới là khách, tất cả đều phải chiêu đãi thật tốt.”

“Ai nha, Lam tỷ, ngươi căn bản không hiểu?” Tiểu Di hừ lạnh: “Các nàng sao có thể tính là khách nhân?”

“Chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Di hung tợn trừng mắt nhìn về phía kia: “Ngươi không biết, chiều ngày hôm qua nữ nhân kia cũng tới cửa hàng gọi hai ly trà sữa, một ly là của nàng ta còn một ly là cho nha hoàn nàng ta, sau đó hai nàng ngồi ở một góc trong đại sảnh, ngồi suốt một buổi chiều, là cả một cái buổi chiều ah, còn không chuyển chỗ ngồi.”

Tiểu Di càng nói càng bực bội: “Ngươi nhìn xem những người tới chỗ của chúng ta đều là những tiểu thư phu nhân, làm gì có ai ngồi uống trà cùng bàn với một nha hoàn, chỉ có những người không có kiến thức, sa cơ thất thế mới không chú ý như vậy.”

Ngụy Lam cảm thấy cách nói này không đúng: “Tiểu Di, cửa hàng chúng ta không có quy định không thể ngồi cùng nha hoàn.”

“Ngươi biết cái gì chứ?” Tiểu Di thấy nàng phản bác lại mình, ngữ khí cũng trở nên nặng nề: “Còn có chuyện quá đáng hơn.”

Bình Luận (0)
Comment