Chương 430: Ba Chủ Nhân.
Có khách nhìn qua bên này Ngụy Lam vội vàng kéo kéo nàng ta: “Ngươi nhỏ giọng một chút.”
Tiểu Di rụt đầu lại nói tiếp: “Các nàng ngồi ở trong cửa hàng này nửa ngày còn chưa tính, vấn đề là các nàng còn luôn nhìn trộm người khác. Học những phu nhân tiểu thư kia cách ăn uống như thế nào mới càng thêm tao nhã, ta nhìn thấy cũng cảm thấy khó coi. Lam tỷ, không phải ta nói các nàng mà lỡ như những phu nhân tiểu thư khác phát hiện, không thể phát giận, không phải cửa hàng chúng ta sẽ gặp phiền toái sao.”
Nếu Cố Vân Đông ở chỗ này nghe thấy những lời nói này tuyệt đối sẽ kêu oan uổng.
Cô chỉ muốn biết khách hàng hài lòng với cửa hàng đến mức nào, nhìn xem món ăn của các cô có hợp khẩu vị hay không mà thôi.
Hơn nữa cô thật sự chỉ liếc mắt vài cái mà thôi, ai biết Tiểu Di này lại có thể phát hiện.
Ngụy Lam cảm thấy những lời này của Tiểu Di đều là suy đoán: “Không đến mức đó chứ, có phải ngươi đã hiểu lầm hay không.”
“Hai mắt ta nhìn thấy rõ ràng, làm sao có thể là hiểu lầm chứ? Ngươi xem đi, hôm qua các nàng tới nếm được ngon ngọt rồi, hôm nay lại tới nữa còn dìu già dắt trẻ tới, canh đúng giờ này tới đây chắc chắn lại muốn ngồi cả buổi chiều. Đúng rồi, còn có một việc chính là Tô Tinh kia, hôm qua chính nàng ta chiêu đãi mấy người kia, ngươi không thấy nàng ta ân cần nhiệt tình như thế nào đâu, hơn nữa thấy trà sữa uống xong liền lập tức đi qua thêm nước. Ta thấy nàng ta cũng thích hầu hạ những hộ gia đình nghèo nàn như vậy.”
Nàng ta càng nói càng quá đáng, Ngụy Lam nghe không nổi nữa, dứt khoát ngắt lời nàng ta, nói: “Trước tiên ngươi vẫn nên nói cho ta biết trên đơn này viết cái gì, để ta cho người làm. Tránh cho khách hàng chờ đợi lâu.”
“Ta nói nhiều như vậy ngươi một chút cũng không nghe vào sao?” Tiểu Di dậm dậm chân.
Ngụy Lam đưa tờ giấy về phía trước, Tiểu Di tức giận: “Trà sữa, váng sữa, khoai tây chiên, gà miếng chiên, còn có một ấm trà hoa quế và một đĩa bánh hoa quế, hết rồi.”
Ngụy Lam gật đầu viết lại trên giấy.
Tiểu Di thấy thế trợn trắng mắt: “Ta nói với ngươi thật vô nghĩa, thật không có ý nghĩa gì.”
Giọng điệu này của nàng ta thực sự rất tệ.
Ngụy Lam mím chặt môi trong lòng có chút bất mãn. Nàng là người của Nhiếp Song, Tiểu Di là người của Đái phu nhân.
Ngay từ đầu mọi người đều giống nhau, ở chung với nhau cũng không tồi, dù sao hai chủ nhân đều nhiều lần dặn dò phải sống hòa thuận với nhau không được nội đấu.
Cho nên các cô nương trong cửa hàng này đều có quan hệ rất tốt, dù sao cũng là người được lựa chọn kỹ càng, ít nhất đối đãi với tất cả khách hàng đều phải tận tâm tận lực.
Nhưng thời gian trôi qua mâu thuẫn cũng dần xuất hiện.
Trong ba người chủ thì Cố Vân Đông chưa từng lộ diện, mặc dù cả Nhiếp Song và Đái phu nhân dường như đều rất coi trọng nàng.
Nhưng mọi người vẫn biết là người chủ nhân này không có quyền thế gì, hơn nữa không quen biết nên cũng không rõ tính cách của nàng lắm, ở trong lòng mọi người tự nhiên cho rằng không uy tín như hai vị chủ nhân khác.
Huống chi, Nhiếp Song và Đái phu nhân mang đến không ít người, chỉ có Cố chủ nhân đó, chỉ có một Tô Tinh.
Tô Tinh này điều kiện trong nhà không phải đặc biệt tốt.
Bởi vậy dần dần cửa hàng này liền chia thành mấy nhóm.
Ngay từ đầu, Ngụy Lam còn tưởng rằng Tô Tinh một thân một mình, e rằng sẽ bị mọi người xa lánh không ngờ nhân duyên của nàng ấy cũng không tệ lắm, đặc biệt là với mấy người phụ nữ trong phòng bếp, đặc biệt hợp ý.
Cho nên mặc dù nhìn nàng ấy độc lai độc vãng, người trong cửa hàng này cũng không trở mặt, dường như mọi người đối xử với nàng ấy vẫn luôn hòa thuận.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình mọi người ít nhiều đều có biến hóa.
Mà Tiểu Di, là người có sự thay đổi tính khí lớn nhất ở đây.
Bởi vì, nàng ấy cảm thấy mình là người của Đái phu nhân cao hơn hẳn những người khác.
Ngụy Lam không quá thích nàng ta nhưng cũng không dám đi đắc tội với nàng.
Ba chủ nhân, cân đối rất quan trọng, nếu nàng dám đánh vỡ sự cân bằng này, e rằng nơi này nàng cũng không ở lại được nữa.
Trong lòng thở dài một hơi sau đó Ngụy Lam đem thực đơn đưa cho nhà bếp ở phía sau, để cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị.
Chờ chuẩn bị xong nàng tự mình bưng khay phục vụ.
Cô nương có gương mặt tròn dẫn đám người Cố Vân Đông đến một căn phòng riêng, bên trong có trải thảm, có đặt bộ trò chơi xếp hình cửu liên hoàn và các món đồ chơi khác.
Cố Vân Đông vừa đi vào liền cảm thấy hối hận.
Nơi này thích hợp với những đứa bé ở độ tuổi như Khả Khả nhưng hai đứa nhóc đọc sách tuổi lớn hơn một chút này thì……
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã thấy hai người Vân Thư và Nguyên Trí vô cùng cao hứng đi vào, sau đó cầm trò chơi xếp hình cửu liên hoàn chơi đùa.
“Cửu liên hoàn này đệ cũng đã giải qua vài lần.”
“Vậy sao đệ còn chơi nữa?”
“Đệ muốn khiêu chiến với tốc độ, đệ muốn xem mình phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể gỡ nút. Lần trước đệ nhìn thấy phu tử dùng không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, đệ muốn nhanh hơn ông ấy, sau đó có thể đi khoe khoang trước mặt phu tử.”
Cố Vân Đông: “……” Tham vọng của ngươi thật sự quá vĩ đại.
“Phòng riêng này thật sự rất đẹp.” Sau khi cô gái có gương mặt tròn rời đi, Cố đại cô cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Bà đánh giá phòng một phen, rất thích nó.
Đặc biệt khi nhìn hai đứa nhỏ đang chơi trên thảm bà càng cảm thấy mỹ mãn.
Cố Vân Đông và bà ngồi trên ghế mềm ở bên cạnh: “Đây chỉ là một loại phòng riêng, chờ vào ngày bên này đóng cửa cháu lại dẫn đại cô đến xem tất cả các phòng riêng ở đây.”
“Ta có thể xem sao?”
“Đương nhiên có thể, dù sao cháu cũng chưa nhìn qua.”
Cố đại cô cười chỉ vào cô: “Hóa ra là chính cháu muốn xem.”
Hai đứa trẻ đang chơi ở đó cũng nghe thấy: “Bọn đệ cũng muốn đi xem.”
“Mấy ngày nữa các đệ phải trở về huyện thành rồi cho nên không cơ hội.”
Vân Thư vội đứng lên: “Vậy thay vì chọn ngày khác thì chi bằng chọn ngay hôm nay đi. Chúng ta ở chỗ này chờ đến khi đóng cửa sau đó đi xem từng phòng một.”
“……” Ngươi thật đúng là tâm huyết dâng trào: “Tỷ sẽ suy nghĩ lại……”
Chủ yếu là vì hôm nay Tô Tinh vừa vặn nghỉ, những người khác trong cửa hàng này cũng không quen biết cô. Mấy người phụ nữ trong phòng bếp thì đã từng gặp qua, dù sao lúc trước cũng là cô dạy các nàng cách pha chế trà sữa.
Chỉ là không được thuận tiện.
Hơn nữa cửa hàng đóng cửa tương đối trễ, hôm nay lúc bọn họ rời đi không nói với người trong nhà, sợ mọi người lo lắng.
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa phòng riêng.
Cố Vân Đông ngẩng đầu: “Mời vào.”
Ngụy Lam mở cửa bưng khay đi vào, đặt thức ăn lên bàn sau đó nói: “Đây là trà sữa, trà hoa quế và bánh hoa quế do quý khách gọi, còn có váng sữa và hai món đồ ăn nhẹ khác cần phải chờ một lát nữa.”
“Cảm ơn.” Cố Vân Đông cười gật đầu với nàng ấy.
Ngụy Lam lui ra, ra cửa mới dừng lại một chút, quay đầu nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt.
Mấy phu nhân tiểu thư đến đây thật sự rất ít nói cảm ơn. Các nàng đã quen bên người có người hầu hạ nên cho rằng đây chuyện đương nhiên.
Vị cô nương này……
Cười lên cũng rất đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe, đặc biệt là câu cảm ơn kia lại làm nàng có một loại cảm giác cảm động vì được công nhận.
Ngụy Lam cảm thấy cô nương này căn bản không giống như lời Tiểu Di nói, là một người nghèo nàn không hiểu lễ nghĩa chỉ biết bắt chước bừa, thậm chí trên người nàng còn có một khí thế còn mạnh hơn so với tiểu thư nhà bọn họ.
Ngụy Lam trở về trước quầy, Tiểu Di lại đi tới: “Thế nào? Có phải giống với những gì ta nói không, các nàng ở bên trong phòng riêng có phải giống như người chưa hiểu chuyện đời xem đông xem tây không?”